Sở Hán Trung vui mừng không thôi.  

 

“Khoan đã”, giọng Lâm Hữu Triết bỗng vang lên.  

 

Sở Hán Trung nhíu mày trợn mắt nhìn Lâm Hữu Triết nói: “Sao cậu lại vào đây, ai cho cậu vào hả?”  

 

Lâm Hữu Triết không để tâm đến mấy lời này mà nói: “Chú, tại sao bà cụ Sở bỗng dưng thay đổi ý định, chắc chắn bà ta có điều kiện gì chứ nhỉ?”  

 

“Sao cậu biết?”  

 

Sở Hán Trung khá kinh ngạc: “Mẹ nói có thể cho chúng ta quay về nhà họ Sở nhưng phải để Văn Xương trở thành một trong những người phụ trách dự án hiện giờ của Hạ Vũ”.  

 

“Bố, bố nói sao cơ?”  

 

Nghe thấy thế, Sở Hạ Vũ nhíu chặt mày nói: “Muốn để Sở Văn Xương đến làm người phụ trách dự án của con, dựa vào đâu cơ chứ?”  

 

“Con gái ngốc”.  

 

Tần Hương Lam trợn mắt: “Chỉ là một người phụ trách thôi mà có thể gây ra sóng gió gì được chứ, quan trọng là chúng ta có thể quay về nhà họ Sở. Mặc dù nhà họ Sở chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng tốt xấu gì cũng có danh tiếng, không tốt hơn việc chúng ta đơn độc một mình à?”  

 

“Đúng thế, người ta thường nói lá rụng về cội, người không có gốc rễ như bèo trôi trên sông, dù có làm được công trình lớn đến đâu, kiếm được nhiều tiền thế nào cũng có tác dụng gì?”  

 

Sở Hán Trung cũng lên tiếng dạy dỗ.  

 

“Không được, cháu không đồng ý”.  

 

Không đợi Sở Hạ Vũ lên tiếng, Lâm Hữu Triết đã lạnh lùng nói.  

 

“Mày là cái thá gì, có tư cách gì mà không đồng ý?”  

 

Nghe anh nói thế, Tần Hương Lan quở trách.  

 

“Đây là chuyện gia đình bọn tao, đâu đến lượt người ngoài như mày chỉ tay dạy đời? Nếu không phải nể tình hôm nay mày giúp Hạ Vũ thì tao đã đuổi mày ra khỏi nhà rồi, mày còn muốn ở lại ăn cơm à, ăn phân đi!”  

 

“Mẹ, mẹ nói chuyện khó nghe quá rồi đấy!”  

 

Sở Hạ Vũ đứng lên trợn mắt với mẹ mình: “Ý của Hữu Triết cũng chính là ý của con, con không đồng ý chuyện này. Lúc bà nội cướp mất dự án công viên tưởng niệm trong tay con, bà ấy có nghĩ đến sự sống chết của cả nhà chúng ta hay không?”  

 

“Nếu lần này Hữu Triết không giúp con lấy được công trình khu dân cư tồi tàn này thì cả nhà chúng ta đã chết đói rồi, bây giờ bố mẹ không chỉ không tỉnh ngộ mà còn muốn để Sở Văn Xương nhúng tay vào, chuyện này không thể được”.  

 

“Con, con bé ngốc này sao lại nói thế?”  

 

Sở Hán Trung đập bàn, hiếm thấy ông ta nổi nóng: “Từ khi nào mà con lên lớp dạy dỗ bố mẹ đấy? Bố mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm đấy, con buộc phải đồng ý chuyện này”.  

 

“Con mới là tổng phụ trách dự án, con nói không được là không được”.  

 

Sở Hạ Vũ lạnh lùng để lại một câu, sau đó kéo Lâm Hữu Triết rời đi.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement