Sở Văn Xương thêm mắm dặm muối nói hùa theo.  

 

“Hừ, nó có tư cách gì mà so đo tính toán với bà chứ?”  

 

Bà cụ Sở càng nghĩ càng cảm thấy tức, cuối cùng nhìn Sở Văn Xương: “Văn Xương, cháu nghĩ cách cho con nhóc Sở Hạ Vũ một bài học, nó thật sự nghĩ cánh nó cứng rồi, rời khỏi nhà họ Sở là có thể bay lên trời ư?”  

 

“Vâng, thưa bà nội!”  

 

Sở Văn Xương cười ha hả, sau đó đi ra khỏi nhà.  

 

Trước đây khi nhà họ Sở chưa sa sút, hắn là cậu ấm đào hoa có tiếng nên có quen biết với vài người trong giới ở cả Thành Bắc và Thành Nam.  

 

Vì công trình cải tạo khu dân cư tồi tàn ở Thành Bắc nên chắc chắn phải tìm mấy người bạn bên đó giúp đỡ.  

 

Nghĩ thế Sở Văn Xương lấy điện thoại ra: “Alo, anh Cường đấy à? Tôi là Văn Xương đây, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp, anh xem có thời gian không?”  

 

 

 

Sáng sớm hôm sau, Sở Hạ Vũ tỉnh lại trong phòng tổng thống của khách sạn Đông Hoa.  

 

Tối qua cô không về mà ở lại khách sạn cùng Lâm Hữu Triết, cứ tưởng rằng hai người bọn họ sẽ ở cùng nhau và có tiếp xúc thân mật, nhưng không ngờ Lâm Hữu Triết lại sang phòng khác.  

 

Điều này khiến cô vô cùng cảm động.  

 

Sau khi tắm rửa xong, Lâm Hữu Triết đã đợi sẵn ở dưới tầng.  

 

Hai người ăn bữa sáng đơn giản rồi nhanh chóng đến công trường khu dân cư tồi tàn.  

 

Dự án vừa mới bắt đầu nên còn chưa xuất hiện nhiều vấn đề, Sở Hạ Vũ là người phụ trách, đương nhiên là phải đến theo dõi thường xuyên.  

 

“Cô Sở, cuối cùng cô cũng đến rồi!”  

 

Vừa đến nơi, người phụ trách công trường đã bước tới.  

 

“Có chuyện gì sao?”  

 

Sở Hạ Vũ hỏi.  

 

“Đêm qua, sau khi đội kỹ sư nghỉ ngơi, có một đám người không biết từ đâu đến muốn gây sự”.  

 

Người phụ trách công trường chỉ tay về phía hàng rào thép gai xung quanh công trường: “Hàng rào ngăn cách ở đây đã bị cắt hỏng mấy lỗ rồi, nếu đại ca Lôi không cử anh em canh gác ở đây từ trước thì e rằng đêm qua đã bị tổn thất nặng nề!”  

 

Nghe vậy, Sở Hạ Vũ liếc nhìn Lâm Hữu Triết.  

 

“Không cần lo, nếu Lôi Lão Hổ đã cử người đến thì chắc chắn ông ta sẽ chịu trách nhiệm an toàn cho công trường. Nếu trong thời gian này có người đến quấy rối, vậy chẳng phải là đánh thẳng vào mặt Thành Bắc Vương sao?”  

 

“Đến lúc đó không cần chúng ta ra tay, Lôi Lão Hổ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng đâu”.  

 

Lâm Hữu Triết bình tĩnh nói.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement