Đường Uyển ngượng quá mặt đỏ ửng lên, vùng vằng đứng dậy.  

 

Trong lúc ấy, một sợi dây chuyền rơi ra từ trong túi của Tôn Hộc.  

 

“Ơ, sao sợi dây chuyền này lại ở đây?”  

 

Đường Uyển tỏ ra ngạc nhiên, cầm sợi dây chuyền lên.  

 

“Cô biết sợi dây chuyền này sao?”  

 

Tôn Hộc giật mình, đôi mắt hiện rõ sự nghi ngờ.  

 

“Nói ra thì hơi ngại, nhưng lần đó tôi cần tiền quá nên đã bán cho một cô gái với giá hai trăm tệ”.  

 

Đường Uyển cười lúng túng, định bụng trả lại sợi dây chuyền cho anh ta.  

 

Anh ngờ Tôn Hộc nắm chắc lấy bàn tay cô ấy, run rẩy.  

 

“Anh, anh Tôn…”  

 

Đường Uyển bối rối nhìn người đàn ông trước mặt.  

 

Tôn Hộc bừng tỉnh, vội vàng buông tay ra, lắp bắp: “Xin lỗi cô, tôi hơi kích động quá, thật xin lỗi”.  

 

“Không sao”.  

 

Đường Uyển nhoẻn miệng cười một tiếng rồi xoay người đi vào bếp.  

 

Lâm Hữu Triết đứng dựa vào cửa cầu thang, anh cũng đã chứng kiến từ đầu tới cuối.  

 

Quả thật duyên phận đôi lúc là thứ thật kỳ diệu.  

 

Ở một nơi khác, Sở Hạ Vũ đang trông coi công trường.  

 

Nhờ Thành Bắc Vương - Lôi Lão Hổ phụ trách an toàn, mà công trình cải tạo khu dân cư tồi tàn diễn ra vô cùng thuận lợi.  

 

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.  

 

Cô lấy ra xem thì ra là Sở Văn Xương gọi tới.  

 

Sở Hạ Vũ vốn không muốn nghe, nhưng suy nghĩ một lát cô lại bấm nút trả lời.  

 

“Em họ…”  

 

Hắn nói với vẻ đang xuống giọng.  

 

Sở Hạ Vũ không quen như vậy, cô nói: “Sở Văn Xương, anh lại định giở trò gì với tôi nữa đây, có chuyện gì nói mau”.  

 

“Em họ à, dù gì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ trong mắt em, anh lại là người vì lợi ích bản thân mà không ngại làm hại người thân mình hay sao?”  

 

Sở Văn Xương ủ ê chất vấn.  

 

“Không lẽ sai sao?”  

 

“…”  

 

Sở Văn Xương nhất thời cứng họng.  

 

Lát sau hắn nói: “Đúng là trước đây anh đã làm nhiều chuyện sai trái, bà nội đã dạy dỗ anh một trận, nên anh đã hiểu ra, anh có thể mời em ăn bữa cơm được không?”  

 

“Anh mời tôi ăn cơm sao?”  

 

Sở Hạ Vũ tỏ ra nghi ngờ, cô thầm nghĩ chắc chắn Sở Văn Xương không có ý tốt gì.  

 

“Em họ, em tin anh thêm lần này nữa được không?”  

 

Giọng nói của hắn chứa đầy sự hối lỗi.  

 

Nghe thấy vậy Sở Hạ Vũ hơi mềm lòng, cô do dự một lát, nói: “Vậy được, để tôi gọi điện cho Hữu Triết, chúng tôi sẽ đến cùng nhau”.  

 

“Không được, em đừng gọi Lâm Hữu Triết!”  

 

Sở Văn Xương như bị đánh trúng tim đen, xù lông lên.  

 

“Tại sao?”  

 

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement