Anh lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Long Diệu nghĩ cách để anh đi vào.  

 

Nhưng Thu Lộc thấy anh không đếm xỉa gì đến mình thì vô cùng tức tối.  

 

“Cậu dám bơ tôi sao?”  

 

Cô ta bước nhanh về phía trước, vừa giơ tay lên thì bị Lâm Hữu Triết cho một cái bạt tai.  

 

Bốp!  

 

Bàn tay của cô ta còn chưa kịp chạm đến anh thì đã bị vả một phát, ngồi phịch xuống đất.  

 

“Cậu dám đánh tôi sao?”  

 

Thu Lộc ôm mặt, trợn trừng trợn trạo lên nhìn Lâm Hữu Triết.  

 

“Cậu ồn quá đấy”.  

 

Lâm Hữu Triết bình thản đáp như thể đây chỉ là một chuyện cỏn con.  

 

Đám người vây xung quanh chỉ biết xuýt xoa.  

 

“Anh chàng này mạnh tay quá, dám đánh cả Thu Lộc cơ đấy, anh ta không biết Thu Lộc giữ chức trưởng phòng ở đây hay sao?”  

 

“Đúng thế, cô ta nổi tiếng là hay để bụng, phát tát này chắc chắn cô ta không dễ dàng bỏ qua đâu!”  

 

“Nói ít thôi, chờ mà hóng kịch hay đi!”  

 

Đám người xì xào bàn tán.  

 

Lúc này, Thu Lộc hét lên một tiếng chói ta.  

 

Cô ta chỉ thẳng về phía bảo vệ, nói: “Đồ vô dụng này, không thấy tôi bị người ta đánh à, công ty thuê anh về để làm cảnh à, có tin là tôi đuổi thẳng cổ luôn không!”  

 

Nhân viên bảo vệ sợ hết hồn, vội vàng nói: “Trưởng phòng Thu xin chờ một lát ạ, tôi sẽ gọi thêm người đến xử lý hắn ta!”  

 

Nói xong, hắn liền lôi điện thoại ra gọi hết nhân viên phòng bảo vệ đến.  

 

Chẳng mấy chốc, một đám người hùng hổ tiến đến vây quanh Lâm Hữu Triết.  

 

“Thằng nhãi kia, mau quỳ xuống xin lỗi trưởng phòng Thu đi, may ra chúng tao sẽ xem xét tha cho mày!”  

 

Đội trưởng đội an ninh lạnh lùng lên tiếng.  

 

Lâm Hữu Triết cau mày lại, cảm thấy bực bội.  

 

Anh đến đây để tính sổ với đám tàn dư nhà họ Lâm, đâu có tâm trạng để tâm tới đám người này.  

 

Lúc anh định dùng chiêu thức của riêng mình dạy cho đám bảo vệ này một bài học thì có tiếng ai đó vang lên.  

 

“Đang giờ làm việc, mấy người túm năm tụm ba ở đây làm gì, không muốn làm nữa hay sao?”  

 

Nghe thấy giọng nói đó, toàn bộ đám người hóng hớt ban nãy lẳng lặng chuồn đi hết.  

 

Còn đám bảo vệ thì chỉ biết trố mắt nhìn nhau, đứng chết lặng ở đó.  

 

Thu Lộc vội nhìn người kia, bỗng cô ta trở nên căng thẳng.  

 

“Tổng giám đốc Liễu, sao cô lại xuống đây?”  

 

Vừa nói cô ta vừa định khóc lóc ỉ ôi kể chuyện Lâm Hữu Triết sỉ nhục cô ta, nhưng không ngờ lại bị tổng giám đốc Liễu cho một bạt tai.  

 

“Tổng giám đốc, sao lại đánh tôi vậy?”  

 

Thu Lộc mở to đôi mắt, sửng sốt không hiểu chuyện gì.  

 

“Anh Lâm là khách quý tôi mời đến đây, cô làm phiền khách của tôi, thì cô nghĩ xem cái tát này có oan không?”  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement