Không ngờ sau chuyện lần trước hai người lại chạm mặt nhau trong hoàn cảnh này.  

 

“Tòa nhà Tây Tử là tài sản của nhà họ Liễu, nếu anh muốn đến có thể nói trước với tôi, sẽ không có ai dám cản anh lại”.  

 

Hai người đứng trong thang máy, Liễu Thiên Nghệ vẫn nói với giọng lạnh lùng, không cảm xúc.  

 

Lâm Hữu Triết gật đầu chứ không nói gì.  

 

Sau một hồi yên lặng, Liễu Thiên Nghệ lên tiếng: “Trước đây do tôi không hiểu chuyện, nên khiến cho anh Lâm gặp nhiều chuyện phiền phức, tôi xin lỗi”.  

 

“Lớp trưởng, thật ra thì…”  

 

Lâm Hữu Triết vừa định lên tiếng thì Liễu Thiên Nghệ giơ tay ngăn lại.  

 

“Anh gọi tôi là tổng giám đốc Liễu đi, chúng ta nên giữ khoảng cách một chút thì hơn, tránh để tôi phải mơ mộng”.  

 

Lát sau thang máy dừng ở tầng 20.  

 

Liễu Thiên Nghệ hít sâu một hơi nói: “Chắc anh đến tìm người nhà họ Lâm phải không, ra khỏi thang máy rồi rẽ phải là đến, tôi đi làm việc đây”.  

 

“Ừ, cảm ơn tổng giám đốc Liễu”.  

 

Lâm Hữu Triết trầm giọng nói.  

 

Anh cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.  

 

Liễu Thiên Nghệ đứng trong thang máy mím chặt môi, nước mắt lã chã rơi.  

 

Ở một diễn biến khác.  

 

Trong một phòng nghỉ ngơi sang trọng.  

 

Ba anh em nhà họ Lâm đang ngồi cùng một ông già, bọn họ đang ngồi thưởng trà với nhau một cách thích ý.  

 

Ông già này chính là Lâm Khánh Quốc.  

 

“Bố, con đã điều tra rõ rồi, đám quân nhân mà Lâm Hữu Triết đưa đến hôm đó là do nó bỏ tiền ra thuê đến để diễn trò”.  

 

“Thằng nhãi ấy vốn ở trong quân đội lăn lộn mấy năm, nên mượn mối quan hệ sẵn có để phối hợp diễn một màn kịch”.  

 

Lâm Kiến Hồ khinh khỉnh nói.  

 

“Ngoài ra, ông chủ đích thực của tâm đoàn Diệt Lâm chính là Long Diệu, con điều tra được thêm, ở Yến Thành đúng là có một gia tộc họ Long, rất có thể Long Diệu chính là người của gia tộc đó”.  

 

“Sở dĩ hắn giúp Lâm Hữu Triết là vì hai người có quen biết với nhau thời còn trong quân ngũ”.  

 

“Ồ, đúng là bất ngờ đấy!”  

 

Lâm Khánh Quốc nheo mắt, lắc đầu cười nhạt: “Nhà họ Lâm lớn như vậy mà lại bị một con cáo mượn oai hùm làm cho sụp đổ!”  

 

“Bố, tuy rằng lần này chúng ta mất đi tài sản, nhưng còn người còn của, chỉ cần chúng ta giải quyết được Lâm Hữu Triết thì nhà họ Lâm nhất định có thể vực dậy được lần nữa!”  

 

“Hơn nữa chú ba về rồi, nên sức mạnh của nhà họ Lâm lại càng được củng cố thêm một bậc”.  

 

Trên mặt Lâm Kiến Sơn tràn đầy sự tự tin.  

 

“Được, bố cũng già rồi nên tương lai của gia tộc dựa hết vào các con”.  

 

Lâm Khánh Quốc nhìn về phía ba người con trai của mình.  

 

“Chú ba, tiếp theo chúng ta sẽ phải làm gì, dù sao chỗ này cũng là địa bàn nhà họ Liễu, chúng ta không thể ở lại quá lâu được”.  

 

“Bố, con đã có kế hoạch cả rồi”.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement