Trịnh Tử Khải lên tiếng: “Quản đốc Lương, hai tài liệu kia được tìm thấy trên người tên Lâm Hữu Triết này!”
“Hắn dựa vào chữ “Hữu Triết” trong tên mình, dám mạo danh chiến thần Hữu Triết!”
“Không chỉ vậy, hắn còn tự thành lập lực lượng vũ trang, thậm chí còn lừa dối chủ tịch thành phố Giang Thành, bắt giữ những người đóng thuế hợp pháp ở Giang Thành”.
“Nếu không phải chúng ta đến kịp thì e rằng hắn sẽ lợi dụng danh nghĩa của chiến thần Hữu Triết, giải quyết hết những thành viên cốt cán của nhà họ Tiêu và nhà họ Lâm rồi!”
“Người này vô cùng ngang ngược, hoàn toàn không coi pháp luật ra gì”.
Trịnh Tử Khải giận dữ, chỉ vào Lâm Hữu Triết: “Tên này tội ác ngập trời, đáng xử chết ngay tại chỗ, để an ủi lòng người!”
“Tất cả mọi người, chuẩn bị nổ súng!”
Trịnh Tử Khải lớn tiếng gào thét.
Nhóm nhân viên chấp pháp vội vàng giơ súng lên, chấm đỏ laze nhắm thẳng vào Lâm Hữu Triết.
Mặt hắn ngập tràn vẻ đắc ý, vừa nghĩ đến chuyện Lâm Hữu Triết sẽ chết trong tay mình, hắn đã kích động tới mức cả người phát run.
Vào lúc hắn đang định hạ lệnh nổ súng.
Một tiếng hô lớn bất chợt vang lên: “Chờ đã!”
Là quản đốc Lương.
Ông ta đi tới trước mặt Lâm Hữu Triết, dáng vẻ cao ngạo: “Cậu là chiến thần Hữu Triết à?”
Lâm Hữu Triết không nói gì.
Long Diệu đứng bên cạnh lạnh lùng lên tiếng: “To gan, chỉ là quản đốc của một tỉnh, nhìn thấy tướng quân mà còn không mau quỳ xuống!”
“Quỳ xuống?”
“Chỉ dựa vào cái này ư?”
Quản đốc Lương cười ngoác mồm, rút ra hai bản chứng nhận từ trong túi.
Đây là chứng minh thân phận của Lâm Hữu Triết, còn cả một bản chứng nhận được in bằng chữ mạ vàng.
Bên trong giấy chứng nhận, bốn chữ lớn mạ vàng “chiến thần Hữu Triết” đang ánh lên những tia sáng màu vàng chói mắt, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.