Tiêu Chí Phong lạnh lùng nói.
“Cậu đi qua đó, đừng nương tay”.
Hắn nói với đội trưởng vệ sĩ bên cạnh.
Đội trưởng vệ sĩ đáp, sau đó cầm một cây gậy sắt bước đến.
Chỉ thấy đội trưởng vệ sĩ giơ cao cây gậy sắt đánh mạnh vào gáy Liễu Thiên Nghệ.
Bốp!
“A!”
Liễu Thiên Nghệ kêu lên một tiếng thảm thiết.
Mười ngón tay cô ta nắm chặt lấy tảng đá, đầu hơi choáng, cảnh tượng trước mắt trở nên mờ đi.
Cô ta thoáng nhìn thấy Lâm Hữu Triết chạy về phía mình, nhưng hình như là ảo giác, không chân thật lắm.
Cô ta khó khăn nhếch môi, yếu ớt nói: “Hữu Triết, tôi xin lỗi, tôi không kiên trì được nữa…”
Tiêu Chí Phong lạnh lùng nói: “Mau kéo cô ta ra, lãng phí thời gian quá”.
“Vâng!”
Đội trưởng vệ sĩ đang định kéo Liễu Thiên Nghệ ra thì phát hiện mười ngón tay của cô ta đã găm chặt vào tảng đá, móng tay bật cả ra.
“Phiền phức quá!”
Đội trưởng vệ sĩ lạnh lùng nói một câu, sau đó rút một con dao ngắn sắc bén từ thắt lưng ra định đâm vào lưng Liễu Thiên Nghệ.
Ngay khi hắn giơ con dao ngắn lên định đâm xuống.
Trong không khí bỗng vang lên tiếng nổ.
Đội trưởng vệ sĩ vừa ngẩng đầu lên, một viên sỏi bắn đến với tốc độ đáng sợ.
Rầm!
Đội trưởng vệ sĩ văng ra sau đập người vào một tảng đá lớn, nôn ra máu.
“Ai?”
Mọi người kinh ngạc nhìn về hướng viên sỏi bay đến.
Vẫn chưa nhìn rõ bóng người thì một luồng hơi thở khiến người khác lạnh sống lưng ập đến.
Sau đó mọi người nhìn thấy một bóng người cao lớn tiến đến với tốc độ cực nhanh.
“Lâm Hữu Triết?”
Tiêu Chí Phong vừa nhìn đã nhận ra người đến, ngạc nhiên nói.