Lâm Hữu Triết nhẹ giọng gọi.  

 

Khi anh nhìn thấy vết thương nghiêm trọng trên người Liễu Thiên Nghệ, đáy mắt hiện lên nỗi căm hận.  

 

“Là ai làm?”  

 

Anh ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chí Phong, hơi thở tàn bạo đáng sợ lập tức tràn ngập không gian.  

 

Tiêu Chí Phong chỉ cảm thấy như có một đôi tay vô hình bóp cổ, hắn sợ hãi đến mức hít thở không thông.  

 

“Bịch bịch!”  

 

Đám người Lâm Kiến Sơn và Lâm Kiến Hồ không chịu nổi cảm giác ép bức này đều đồng loạt quỳ xuống.  

 

“Lớp trưởng, lớp trưởng, cậu tỉnh lại!”  

 

Lâm Hữu Triết nhỏ giọng gọi, cuối cùng người phụ nữ trong lòng cũng khó khăn mở mắt.  

 

Cô ta nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, gương mặt đầy máu nở nụ cười tuyệt đẹp.  

 

Đây là lần đầu tiên hai người dựa vào gần như thế.  

 

Chỉ tiếc là cô ta đã không chịu nổi nữa.  

 

Tay người phụ nữ yếu ớt giơ tay, còn chưa chạm vào mặt Lâm Hữu Triết đã vô lực rơi xuống.  

 

Lúc này Lâm Hữu Triết chỉ cảm thấy có một tiếng “ầm” vang lên trong đầu.  

 

Trái tim như thể bị ai đó đấm mạnh một cú vào, khó chịu đến mức anh không thở nổi.  

 

“Tôi sẽ khiến tất cả các người phải trả giá”.  

 

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn từng người ở đó, khàn giọng nói.  

 

 

 

"Lâm… Lâm Hữu Triết!"   

 

Tiêu Chí Phong lấy hết can đảm hét lên: "Không ngờ mày lại dám trốn ra khỏi tù, bây giờ mày lập tức quỳ xuống khoanh tay chịu trói, nếu không thì không ai có thể cứu được mày đâu!"   

 

"Không sai, Lâm Hữu Triết chính là tên phản tặc, gan to tày trời!"   

 

"Cậu chủ Tiêu, chúng ta không thể tha cho nó!"   

 

Hai anh em Lâm Kiến Sơn lớn tiếng nói.   

 

"Đương nhiên, tôi biết rồi!"   

 

Tiêu Chí Phong nghiến răng, sau đó lấy điện thoại ra gọi một dãy số.   

 

Hắn là người rất cẩn thận, biết được Lâm Hữu Triết không dễ đối phó nên đã có chuẩn bị sẵn từ trước.   

 

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement