Lâm Hữu Triết hỏi.
Tại sao thời gian của anh càng cấp bách, càng có nhiều người đến cản trở anh thế này?
"Tôi là người đến lấy mạng của cậu!"
Ông già hét lên một tiếng, sau đó đột ngột nhảy lên, lao về phía Lâm Hữu Triết.
"Cẩn thận!"
Người thanh niên ở bên cạnh hét lên.
Trong mắt người thường, tốc độ này đã nhanh như chớp.
Nhưng Lâm Hữu Triết chỉ hơi nghiêng đầu đã tránh được đòn công kích này.
Ngay sau đó, anh bình tĩnh bắt lấy cổ tay của ông ta, lộn vòng một cú!
Bịch!
Ông ta bị đạp mạnh nằm trên đường núi, phun ra một ngụm máu.
"Quá lợi hại!"
Người thanh niên giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Ông lão biến sắc, đứng dậy cách xa Lâm Hữu Triết một đoạn, vẻ mặt của ông ta trở nên nghiêm nghị.
Ông ta không ngờ Lâm Hữu Triết lại lợi hại như vậy, vừa nãy ông ta chỉ bất cẩn một chút, bây giờ sẽ dốc toàn lực ứng phó.
"Chết đi!"
Một tiếng hét lớn vang lên, năm ngón tay của ông ta như những móng vuốt, đâm về phía ngực Lâm Hữu Triết.
Tuy nhiên... bịch!
Ông ta còn chưa đến gần Lâm Hữu Triết, cả người đã bị bay ra xa đập mạnh vào một thân cây.
Lần này, ông ta không chỉ phun ra một ngụm máu, mà trước mắt đã mờ dần đi, rõ ràng là đã bị nội thương.
Đúng lúc ông ta trượt xuống thân cây, một bàn tay rắn rỏi bóp lấy cổ họng của ông ta!
“Cậu…!”
Cả người ông lão hoàn toàn cứng đờ, trợn hai mắt lên không thể nói được câu nào.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng vung nhẹ tay khiến ông ta văng ra sau mấy trăm mét.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!