Lâm Hữu Triết mặc kệ anh ta đi thẳng về phía trước, nhưng dù thế anh ta cũng có thể nói chuyện một mình suốt cả đường đi.
Cuối cùng hai người cũng đi sâu vào một khu rừng rậm.
Phía trước xuất hiện một căn nhà tứ hợp viện cực lớn trông có cảm giác khá lâu đời.
Cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước, dương liễu che phủ bên trên như chốn thần tiên.
Không cần đoán cũng biết đây chắc chắn là nơi ở của gia tộc Đông Lạc.
Lâm Hữu Triết đang định bước đến trước thì người thanh niên bỗng ôm bụng nói: “Ôi, bụng tôi đau quá”.
“Sao thế?”
Lâm Hữu Triết nhíu mày hỏi.
“Không sao, chắc là bữa sáng ăn gì đó hỏng thôi, anh đi giải quyết việc của anh, tôi đi tìm nơi giải quyết một lát”.
Dứt lời, người thanh niên chuồn vào một rừng rậm bên cạnh, sau đó không thấy bóng dáng.
Lâm Hữu Triết không để ý nữa, mà đi thẳng vào tứ hợp viện.
Ngay khi anh đến trước cửa đang định gõ cửa thì phía sau bỗng vang lên tiếng động cơ.
Quay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc xe hạng sang.
Một đôi nam nữ mặc đồ hiệu trông có vẻ kiêu ngạo bước xuống xe.
“Nhìn gì mà nhìn, nhìn nữa là móc mắt anh ra đấy, đồ nhà quê!”
Lúc cô gái đi ngang qua cạnh Lâm Hữu Triết, giọng điệu vô cùng khiêu khích, đầy sự khinh thường.
Mặc dù người đàn ông không nói gì nhưng bộ dạng tự cao tự đại đó cũng đã rất rõ rồi.
Lâm Hữu Triết không thèm so đo với hai người họ, anh cũng đi đến bên ngoài cửa tứ hợp viện.
“Anh đi theo bọn tôi làm gì? Thấy bọn tôi có tiền nên muốn nịnh bợ à?”
“Mau cút đi, nếu không đừng trách bà đây không khách sáo”.
Cô gái quay đầu lại nhìn thấy Lâm Hữu Triết bèn nổi giận quát.
“Tôi đến viếng thăm gia tộc Đông Lạc”.
Lâm Hữu Triết lạnh nhạt nói.
“Anh nói sao?”