Liễu Thiên Thiên trợn trừng mắt, quát lớn: “Tôi phải hỏi cô làm gì mới đúng!”  

 

“Cô lấy danh nghĩa là chăm sóc em gái tôi, nhưng thực ra là muốn trả đũa nó đúng không?”  

 

Xem ra cô chỉ biết nói những lời ngon ngọt, nhưng thực ra cô vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của em gái tôi và Lâm Hữu Triết đúng không?”  

 

“Cô nói gì vậy, tôi không hiểu”.  

 

Sở Hạ Vũ bối rối.  

 

“Cô tự mình xem đi!”  

 

Liễu Thiên Thiên kéo Sở Hạ Vũ đến bên giường bệnh.  

 

Sở Hạ Vũ sửng sốt khi phát hiện trên cánh tay trắng mịn của Liễu Thiên Nghệ có bảy tám vết bầm tím và dấu tay không biết từ lúc nào.  

 

“Sở Hạ Vũ, cô giải thích đi!”  

 

Liễu Trọng Sơn nặng nề nói, nhìn chằm chằm vào cô.  

 

“Không phải cháu làm, cháu vừa đi giặt quần áo, làm gì có thời gian làm việc này chứ”.  

 

“Vừa rồi, chỉ có cô luôn ở trong phòng bệnh!”  

 

Sở Hạ Vũ quay sang nhìn Liễu Thiên Thiên.  

 

“Nói láo!”  

 

Liễu Thiên Thiên như con mèo bị giẫm phải đuôi, quát lớn: “Ý cô là tôi cố ý làm em gái mình bị thương để đổ tội cho cô sao?”  

 

“Sở Hạ Vũ, cô nghĩ ai cũng hung ác như cô à?”  

 

“Cô đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, bình thường thì giả vờ đáng thương để mê hoặc đàn ông, nhưng thực ra làm không ít chuyện độc ác nhỉ?”  

 

“Tôi...”  

 

“Đừng nói nữa, tôi phải đòi lại công bằng cho em gái tôi!”  

 

Liễu Thiên Thiên sợ Sở Hạ Vũ nói nhiều lại lộ nên tiến lên tát mạnh vào mặt cô hai cái.  

 

“A!”  

 

Sở Hạ Vũ đau đớn kêu lên, nhưng cô còn chưa kịp tránh thì Liễu Thiên Thiên lại nắm lấy tóc cô đập mạnh vào tường.  

 

“Rầm!”  

 

Thái dương Sở Hạ Vũ rách một mảng, máu tươi ứa ra chảy xuống.  

 

Mắt Liễu Thiên Thiên sáng lên vì trả được thù, trong lòng cô ta vô cùng hả hê.  

 

Cô ta đã chịu biết bao tổn thất trong tay Lâm Hữu Triết, bây giờ cũng coi như là đã trả thù được một ít.  

 

Đám người Liễu Trọng Sơn chỉ lạnh lùng quan sát, không hề có ý ngăn cản.  

 

...  

 

Cùng lúc đó, A Phúc đưa sư phụ của hắn đến trung tâm thành phố Giang Thành.  

 

“Chà, thành phố lớn thật phồn hoa, trên núi thật nhàm chán, trong thành phố vẫn náo nhiệt và thú vị hơn!”  

 

Mắt ông lão mặc quần áo vải đay không ngừng quét qua đùi mấy cô gái trẻ đẹp xung quanh, nước miếng chảy xuống từ khóe miệng.  

 

A Phúc biết rõ sở thích của sư phụ, chắp tay thành quyền nói: “Sư phụ, con sắp xếp cho sư phụ rồi, mời sư phụ đi theo con”.  

 

“Không đi”.  

 

Ông lão mặc quần áo vải đay xua tay nói: “Con sắp xếp đều là đám phụ nữ đã bị người ta chơi nát từ lâu rồi, sư phụ không thèm loại hàng nát đó”.  

 

“Con nhìn những cô gái xinh đẹp trên đường kìa, da thịt mịn màng, vừa xinh đẹp vừa có sức sống, sư phụ thích loại này!”  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement