Lúc này sư phụ hắn đột nhiên chỉ tay vào phía trước: “Đồ đệ, con nhìn kìa, cô gái kia đúng khẩu vị của sư phụ, con đưa cô ta đến đây”.
A Phúc nhìn theo hướng sư phụ chỉ, quả nhiên là một cô gái trẻ xinh đẹp, bên cạnh còn có một cô bé mười mấy tuổi xinh như búp bê.
“Sư phụ, người ta dẫn theo trẻ con, như vậy không tiện lắm”.
A Phúc do dự, nắm chặt tay.
“Có gì không tiện chứ! Chẳng phải con định tìm hai người sao? Thành thật mà nói, sư phụ còn chưa được nếm mùi vị của trẻ con, con hiểu không hả?”
Ông lão vỗ vai A Phúc, sau đó quay người đi về phía khách sạn.
A Phúc nghiến răng, đi về phía cô gái đó.
“Cô giáo Đường, lần này mua nhiều sách bài tập hơn cũng được, con có thể làm xong hết”.
Trước cửa hiệu sách, Lâm Tâm Nhi nói với Đường Uyển.
Đường Uyển mỉm cười bất lực, nói: “Tâm Nhi của cô chăm chỉ học tập là tốt, nhưng phải kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi!”
“Con không nhận ra cuộc sống của con bây giờ tốt hơn trước đây, nhưng con vẫn không tăng cân sao?”
“Anh trai con cũng giao cho cô chịu trách nhiệm về sức khỏe của con, đến lúc đó, cô cũng không muốn bị mắng đâu”.
“Đi thôi, cô dẫn con đi siêu thị mua ít trứng về bồi bổ cơ thể”.
Nói xong, cả hai quay người lại, chợt phát hiện ra có một người đàn ông mặt không cảm xúc đứng sau lưng họ từ lúc nào.
“Anh là ai?”
Đường Uyển cảnh giác nói.
Hôm nay Tôn Hộc bị Long Diệu gọi đi, nghe nói là đi điều tra chuyện gì đó.
Đường Uyển vốn dĩ không muốn rời khỏi biệt thự, nhưng sách bài tập của Lâm Tâm Nhi đã làm xong, trong nhà cũng sắp hết đồ ăn cho nên bọn họ mới xuống núi một chuyến.
“Hai vị, mời đi theo tôi”.
Người đàn ông kia đương nhiên là A Phúc, hắn lạnh lùng nói rồi vươn tay kéo Đường Uyển.
Đường Uyển vừa định kêu cứu, A Phúc đã đặt một ngón tay lên cổ họng Đường Uyển, khiến cô không nói nên lời.
“Người xấu, anh dám bắt nạt cô giáo Đường!”
Lâm Tâm Nhi tức giận, lao lên cắn vào đùi A Phúc.
A Phúc chặt nhẹ vào gáy Lâm Tâm Nhi, cô bé lập tức ngất xỉu.
Vác một người trên vai, ôm một người trong lòng, A Phúc chạy nhanh đến khách sạn nơi sư phụ đang ở trước ánh mắt kỳ lạ của người qua đường.
Lúc này, Lâm Hữu Triết vừa vào địa phận Giang Thành.
“Người anh em, tôi thấy anh không cần phải gấp gáp đến vậy đâu!”
Đông Lạc Vô Song ngáp một cái, nói: “Chỉ cần tôi đích thân ra tay, cho dù người đó đã ngừng thở, thì tôi cũng có thể cướp lại người trong tay Diêm Vương, anh vội vàng cái gì chứ?”