Bọn họ vừa xuống xe thì nhìn thấy ở cửa đặt một tấm biển.
"Nhà ông ba và chó không được vào!"
“Ai đặt tấm biển này ở đây vậy?”
Tần Hương Lan điên tiết, bước lên trước đá đổ tấm biển.
Một vài nam thanh nữ tú ăn mặc khá thời thượng, vui vẻ bước ra khỏi nhà.
“Chú ba, nhiều năm không gặp, đùa với chú một chút thôi, chú không để bụng chứ?”
Một nam thanh niên chỉ tay vào tấm biển trên mặt đất nói.
Hắn là Sở Văn Xương, con trai của ông lớn nhà họ Sở, anh họ của Sở Hạ Vũ.
Sở Hán Trung là người yếu đuối, liên tục xua tay tỏ ý không sao.
Nhưng Tần Hương Lan lại không để yên, lập tức chửi ầm lên: “Đám nhãi ranh này muốn chết à, ngay cả người lớn tuổi mà cũng dám trêu đùa, người nhà dạy mấy đứa thế nào vậy hả, gọi bố mẹ mấy đứa ra đây!”
Sở Hán Trung vội vàng lặng lẽ kéo góc áo Tần Hương Lan.
Mặc dù ông ta yếu đuối, nhưng không hề ngu ngốc.
Sở Văn Xương đâu có gan làm loạn, đây rõ ràng là do người lớn trong nhà chỉ thị, bây giờ không nể mặt thì chẳng có lợi chút nào.
Đúng như dự đoán, một giọng nói trầm ổn phát ra từ trong nhà cũ.
“Con chó hoang nào đang sủa ở bên ngoài vậy, Văn Xương à, sao con không mau đuổi nó đi, để nó làm phiền đến bà nội thì không hay đâu!”
Một người đàn ông trung niên vừa nói vừa bước ra với cái bụng phệ.
Ông ta liếc mắt nhìn thấy Tần Hương Lan, lập tức nói: “Ồ, đây chẳng phải là cả nhà chú ba sao? Xem tôi này, có tuổi rồi nên lãng tai, lại nghe ra tiếng chó sủa, các người không giận chứ?”
Tần Hương Lan sao có thể không nổi giận, bà ta đang định mắng chửi thì bị Sở Hán Trung chặn lại.
“Anh cả, bao nhiêu năm không gặp, anh vẫn khỏe chứ?”
Sở Hán Trung hỏi với vẻ nịnh nọt lấy lòng.
“Hừ, suýt nữa bị các người hại nuốt không trôi cơm, chú nói xem tôi có thể khỏe sao?”
Sở Hán Lễ cười khẩy, liếc mắt nhìn mấy người bọn họ.
Lúc ông ta nhìn thấy Lâm Hữu Triết, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
“Sao tên này lại đến đây, các người dẫn nó đến đây sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!