“Nếu các người muốn dẫn nó bước vào cửa nhà họ Sở thì đừng trách tao tàn nhẫn!”
Vừa dứt lời, Sở Hán Lễ cầm tấm biển “Nhà ông ba và chó không được vào” lên, tự mình dựng trước cửa.
Sắc mặt Sở Hán Trung và Tần Hương Lan lập tức trở nên khó coi.
Lúc bọn họ đang nghĩ có nên bảo Lâm Hữu Triết rời đi hay không thì một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.
“Để bọn họ vào đi”.
Mọi người nhìn về phía âm thanh, bà cụ Sở chậm rãi bước ra từ trong đám người nhà họ Sở.
Cụ ta năm nay tuổi đã cao, dù đôi mắt đã đục ngầu nhưng ánh mắt vẫn có thần, người nào bị ánh mắt lướt qua đều có cảm giác bị nhìn thấu.
“Mẹ à, thằng nhãi này...”
“Mẹ nói là cho khách vào!”
Bà cụ chống gậy, quát lớn với dáng vẻ uy nghiêm.
Sở Hán Lễ miễn cưỡng khịt mũi, ném tấm biển sang một bên.
Lúc này mấy người Lâm Hữu Triết và Sở Hán Trung mới có thể bước vào nhà họ Sở.
Trong sảnh lớn của ngôi nhà đã bày sẵn bảy, tám chiếc bàn tròn lớn, bên trên có đầy đủ những món ăn thịnh soạn.
“Mọi người đến gần đông đủ rồi, bắt đầu ngồi vào bàn đi”.
Bà cụ Sở liếc mắt nhìn tất cả mọi người rồi chậm rãi nói.
Nghe vậy, người nhà họ Sở lập tức dẫn theo người nhà định ngồi vào bàn.
Nhưng đúng lúc này, Sở Hán Lễ đứng dậy nói: “Đợi đã, mọi người đợi chút đã!”
Người nhà họ Sở đều nhìn về phía ông ta.
“Bây giờ nhà họ Sở đã được tái sinh, rất nhiều việc đang chờ giải quyết, mong rằng lớp thanh niên trẻ của nhà chúng ta sẽ được phân vào công ty tương ứng”.
“Để khích lệ mọi người làm việc chăm chỉ, giúp công ty ngày càng lớn mạnh, buổi tiệc tối nay, chúng ta sẽ tiến hành chia bàn”.
“Bàn đầu tiên là chỗ dành cho người tự nghĩ rằng có thể đạt thành tích năm trăm nghìn tệ”.
Sở Hán Lễ chỉ tay vào chiếc bàn gần chỗ bà cụ Sở nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!