Mắt Sở Hạ Vũ mở to, không thể tin nổi.
“Nói vớ vẩn, thứ này vốn là của mẹ!”
Mặt mũi Tần Hương Lan trở nên hung dữ, quát lớn.
Sau đó, bà ta nói với Sở Hán Trung đang lái xe: “Hán Trung, chúng ta mau đi thôi, đừng để tên sao chổi Lâm Hữu Triết làm liên lụy đến chúng ta!”
Sở Hán Trung gật đầu, nhấn ga xe nhanh chóng rời đi.
“Hừ, thằng nhãi, cậu đúng là thảm thật, bị bỏ rơi một cách phũ phàng!”
Ông lão chậm rãi đi về phía Lâm Hữu Triết, nhếch mép cười nói.
Lâm Hữu Triết không nói gì.
Cả nhà Sở Hạ Vũ rời đi thẳng, nhưng anh lại chẳng thấy có vấn đề gì.
Ngược lại, bọn họ ở lại cũng chẳng giúp được gì, mà anh còn phải phân tâm bảo vệ bọn họ.
Quan trọng hơn là anh không muốn Sở Hạ Vũ nhìn thấy anh giết người!
“Thằng nhãi, chuẩn bị chịu… bốp!”
Ông lão đang định hỏi Lâm Hữu Triết đã sẵn sàng chịu chết chưa.
Bóng dáng Lâm Hữu Triết chớp nhoáng đã phóng thẳng tới trước mặt cụ ta từ nơi cách xa mười mét.
Năm đầu ngón tay của anh giữ lấy đầu ông lão, cánh tay dùng lực, đập thẳng đầu cụ ta xuống đất.
“A!”
Ông lão kêu gào thảm thiết.
Cụ ta nhấc chân phải lên, đá vào Lâm Hữu Triết.
Nhưng lại bị Lâm Hữu Triết bắt lấy cổ chân.
Tuy nhiên trong giây tiếp theo, một con dao sắc bén từ mũi giày của ông lão bật ra, đâm về phía tim Lâm Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết không cần quay đầu lại, mà dùng hai ngón tay kẹp chặt con dao sắc bén, dùng sức bẻ gãy lưỡi dao, trở tay đâm vào tim ông lão.
Phập!
Lưỡi dao có độc, ông lão trợn tròn hai mắt, không tin vào sự thật.
Sau vài lần co giật, cuối cùng cũng tắt thở.
“Cậu Lâm!”
Giang Hải vừa tiễn các vị khách từ sảnh tiệc đi vào đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Ông ta vội vàng chạy lên hỏi.
Lâm Hữu Triết gật đầu với ông ta: “Chuyện còn lại giao cho ông, tôi về trước đây”.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!