“Bố ơi, có phải Lục trưởng lão có tin tức rồi không?”  

 

Nhạc Khải kích động hỏi.  

 

“Đừng vội, người trẻ tuổi phải học cách bình tĩnh”.  

 

Nhạc Ngọc Trạch liếc nhìn con trai, thản nhiên nói: “Nhạc Tân nói bản lĩnh của thằng nhóc kia rất được, hơi khó giải quyết, nhưng Lục trưởng lão đã ra tay thì đương nhiên sẽ không thành vấn đề”.  

 

Nghe nói thế, trên mặt Nhạc Khải cũng lộ vẻ vui mừng.   

 

Thằng ranh đáng chết Lâm Hữu Triết này không những cướp đi người phụ nữ của gã, mà còn dám bêu xấu gã trước mặt nhiều người như vậy!  

 

Loại người này không chết sao được chứ?  

 

Thậm chí, gã còn đã bắt đầu tưởng tượng, đợi sau khi Lâm Hữu Triết chết thì gã sẽ an ủi Sở Hạ Vũ như thế nào, nhân cơ hội này lấy đi trái tim thiếu nữ của cô ra sao.   

 

Nhưng vào lúc này, một lão già bước nhanh vào phòng.  

 

“Cửu trưởng lão, sao ông lại tới đây?”  

 

Nhạc Ngọc Trạch kinh ngạc hỏi.  

 

Người được gọi là Cửu trưởng lão kia bày ra vẻ mặt u ám: “Tam gia, ông Lục chết rồi!”  

 

“Cái gì?”  

 

Nhạc Ngọc Trạch đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt khó coi.  

 

“Sao có thể chứ, chỉ dựa vào mỗi bản lĩnh của ông Lục thôi cũng đủ để quét sạch cả một phe thế lực ngầm, sao ông ta chết được, ai làm?”  

 

“Lâm Hữu Triết”.  

 

Cửu trưởng lão hít sâu một hơi, chậm rãi đáp.  

 

“Không thể nào, chắc chắn là có sai sót rồi”.  

 

Nhạc Ngọc Trạch liên tục lắc đầu: “Thằng nhãi kia mới bao nhiêu tuổi, nó có bản lĩnh gì mà sát hại Lục trưởng lão cơ chứ?”  

 

“Chính tận mắt tôi nhìn thấy, toàn bộ quá trình chưa tới mười giây”.  

 

Sắc mặt Cửu trưởng lão vô cùng nghiêm trọng.  

 

Lần này, cả căn phòng rơi vào trầm mặc.  

 

Vẻ mặt Văn Tú Mai hết sức u ám: “Ngọc Trạch, Tiểu Khải, hay là chúng ta quay về tỉnh đi?”  

 

“Tôi có cảm giác tên Lâm Hữu Triết này có gì đó không bình thường, cậu ta sẽ không đến thẳng nhà ta giết người chứ?”  

 

“Không được!”  

 

Dù sắc mặt Nhạc Khải đã trắng bệch nhưng gã vẫn cắn răng nói: “Bây giờ chúng ta mà đi thì trong mắt người khác, chẳng phải sẽ cho rằng chúng ta sợ Lâm Hữu Triết nên mới bỏ chạy sao?”  

 

“Vậy thì mặt mũi của nhà họ Nhạc chúng ta bỏ đi đâu được đây?”  

 

Nhạc Ngọc Trạch cũng nói: “Tiểu Khải nói không sai, Lục trưởng lão đã chết, chúng ta không thể không làm gì mà lại bỏ về thế được”.   

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement