Hồ Thượng Dân tức giận, chỉ vào Lâm Hữu Triết mắng nhiếc: “Mày quỳ xuống cho tao! Cái đồ không biết sống chết này lại dám nói chuyện với cậu chủ Tiêu như thế, có tin tao lập tức đánh chết mày luôn không?”
Các bạn học khác trên bàn tiệc cũng lên tiếng quở trách.
“Tên họ Lâm kia, mẹ kiếp cậu muốn chết cũng đừng kéo theo bọn tôi chứ”.
“Phải đó cậu chủ Tiêu, bọn tôi không quen tên này, đầu óc cậu ta đã có vấn đề từ hồi đại học rồi”.
“Các cậu đừng cản tôi, hôm nay tôi phải dạy cho cậu ta một bài học thay cậu chủ Tiêu, cái thứ đầu óc có vấn đề”.
Sắc mặt Đặng Ngữ Đình và Triệu Khanh Thanh trắng bệch.
Hai cô không ngờ Lâm Hữu Triết lại dám nói mấy lời như thế, cậu ấy điên rồi sao?
“Hừ, đúng là gặp ma giữa ban ngày mà, có người dám mắng tôi là đồ vô dụng ngay trong hôn lễ của tôi à?”
“Anh tên gì, lập tức xoay lại đây”.
Tiêu Hạo Nhiên tức giận quát.
Lâm Hữu Triết cười giễu cợt rồi chậm rãi xoay người lại.
“Anh hỏi tôi là ai à?”
“Tôi là Lâm Hữu Triết, con trai của Tiêu Thiên Ngọc – cô cả nhà họ Tiêu năm đó”.
Ầm!
Một luồng hơi thở lạnh lẽo dâng lên từ trong người hắn len lỏi đè ép Tiêu Hạo Nhiên.
“Là, là anh?”
Tiêu Hạo Nhiên ngây người, đôi mắt trợn to, vẻ mặt kinh hoàng.
Hồ Thượng Dân vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn thấy Lâm Hữu Triết lại dám nói chuyện như thế với Tiêu Hạo Nhiên thì tức giận không thôi.
“Lâm Hữu Triết, quỳ xuống cho tao!”
Hồ Thượng Dân tức đến mức chuyện gì cũng có thể làm được, hắn sải bước lên trước nhấc chân lên đạp vào đầu gối Lâm Hữu Triết.
Nhưng ngay lúc này, Tiêu Hạo Nhiên không chịu nổi sự sợ hãi của mình với Lâm Hữu Triết, hai chân hắn mềm nhũn.
“Bịch” một tiếng.
Hắn quỳ xuống trước mặt Lâm Hữu Triết.