Chu Đại Bôn nhắm chặt mắt lại, chỉ còn biết đợi cơn đau ập tới.
Bỗng nhiên...
"Bùm!"
Có một tiếng nổ lớn.
Người đàn ông mặc áo khoác đó bay thẳng ra ngoài, va vào ba bốn tên đồng bọn khác.
Chu Đại Bôn sững sờ, trợn tròn hai mắt, không biết Lâm Hữu Triết đã đứng phía trước gã tự bao giờ.
"Hữu Triết, cậu làm gì vậy?"
Gã hoảng sợ, đẩy mạnh Lâm Hữu Triết một cái, nói: "Chuyện này không liên quan gì đến cậu, mau tránh ra, đừng lo chuyện bao đồng!"
Chu Đại Bôn biết Lâm Hữu Triết từng đi bộ đội, võ nghệ chắc chắn rất cao cường.
Nhưng đối thủ lần này lại khác, đến cả Từ Hoa cũng phải khép nép.
Cho dù Lâm Hữu Triết có đánh giỏi đến mấy thì cũng không thể nào trở thành đối thủ của đối phương!
Anh ta ra mặt là vì Tần Mộng Dĩnh, Lâm Hữu Triết hoàn toàn không cần thiết phải ra mặt!
"Không sao, có mình ở đây!"
Lâm Hữu Triết quay đầu mỉm cười.
"Đúng là một đám chán sống".
Anh Long thấy đàn em bị đánh bay ra ngoài, sắc mặt ngay lập tức tối sầm lại.
"Đây là chúng mày tự tìm lấy cái chết, đừng trách tao vô tình!"
Anh Long lạnh lùng nói.
Những người khác trong phòng bao nghe vậy, mặt mày biến sắc.
Hồ Thượng Dân là người đầu tiên tiến lên trước, nói: "Anh Long, chúng tôi không có quan hệ gì với hắn cả, tôi không quen hắn!"
"Tôi cũng không quen cậu ta, tôi chỉ biết cậu ta là tội phạm cưỡng dâm!"
Thu Lộc chỉ thẳng mặt Lâm Hữu Triết nói.
"Chúng tôi đều không quen cậu ta, cậu ta là ai chứ, lẻn vào phòng bao từ khi nào vậy!"
Tất cả các bạn học đều né tránh Lâm Hữu Triết như tránh tà, lùi sang một bên.
"Các cậu..."
Chu Đại Bôn thấy lời lẽ và điệu bộ xấu xa của đám bạn học, tức đỏ bừng mặt.
"Hừ, cậu nhóc, chớp mắt đã bị đồng đội xa lánh, xem ra số mệnh cậu đen đủi quá đấy".
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!