Đám côn đồ đó còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh văng ra ngoài, ngã sõng soài.
Còn Lâm Hữu Triết từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên tư thế đó, chẳng có chút xê dịch nào.
"Sao lại thế được chứ?"
Anh Long lườm nguýt, hét lên với vẻ khó tin.
Tất cả các bạn học đều tái mét mặt mày như vừa gặp phải quỷ, không thể ngờ là Lâm Hữu Triết lại có võ nghệ cao cường đến vậy.
"Bạn Lâm..."
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Mộng Dĩnh nhìn chăm chú về phía Lâm Hữu Triết.
"Hừ, có đánh giỏi đến mấy mà không có đầu óc thì có ích gì chứ, chẳng khác nào một tên côn đồ lỗ mãng".
Sau một hồi sững người, Hồ Thượng Dân bật cười nói.
"Đúng vậy, kẻ ngu mà giỏi võ thì chỉ có nước làm hại người khác thê thảm hơn thôi, người như cậu ta chết đi thì hợp lý hơn nhiều!"
Thu Lộc cắn răng lên tiếng hùa theo.
Trong tình cảnh này, bọn họ chỉ mong Lâm Hữu Triết bị đánh chết cho khuất mắt, như vậy thì bọn họ mới không bị liên lụy.
"Cậu nhóc, cậu làm tôi để ý tới, nhưng mọi chuyện đến đây là đủ rôi".
Anh Long hất tay, mấy chục đàn em còn lại cũng xông lên.
Anh Long nghĩ Lâm Hữu Triết có giỏi mức nào thì cũng chỉ đánh lại được ba, bốn người, vậy nên lần này gã đã dắt mấy chục đàn em tới.
Chỉ cần bọn họ cùng xông đến thì có thể xử gọn anh.
Một mình Lâm Hữu Triết không thể nào chống đỡ nổi.
Huỵch...huỵch...huỵch!
Lâm Hữu Triết lại tung ra một cú đấm.
Mấy chục tên côn đồ mà anh Long dắt tới đều bị đánh văng ra ngoài.
Trong phòng bao chỉ con lại sự tĩnh lặng.
Lúc này, kể cả là những người đã cười nhạo Lâm Hữu Triết, đều há hốc miệng, đứng im như phỗng, mặt mày tái mét.
"Rốt cuộc cậu là ai?"
Anh Long buông tay Tần Mộng Dĩnh ra, lo lắng hỏi.
"Trước sau gì anh cũng biết tôi thôi".
Lâm Hữu Triết ung dung nói.
Sau chuyện này, anh chắc chắn phải điều tra lai lịch của Cô Linh Cốc này.
Nhưng trước mắt phải đảm bảo an toàn cho Chu Đại Bôn trước đã.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!