Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết

“Thế nào, có dám dẫn bọn tôi theo cùng không?”  

             Sở Văn Xương khiêu khích.  

             “Các anh muốn thì cứ đi cùng”.  

             Lâm Hữu Triết gật đầu.  

             Sở Văn Xương không ngờ Lâm Hữu Triết lại dám đồng ý.  

             Nhưng như thế càng tốt, hắn muốn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng tên này thất bại.  

             Sau đó ba người lái xe đến công ty giải trí Hạn Hải.  

             Lúc này là năm giờ chiều, còn bốn tiếng nữa buổi biểu diễn mới bắt đầu.  

             Nhưng người trên đường đã bắt đầu xôn xao thảo luận về buổi biểu diễn sắp diễn ra.  

             Mặc dù không lâu trước đó vẫn có một số tin tức không tốt lan truyền.  

             Nhưng sức ảnh hưởng của Tần Mộng Dĩnh quả thật rất lớn.  

             Dĩ nhiên fans hâm mộ của cô ta lập một đội thủy quân tự phát trở thành anh hùng bàn phím chiến đấu với đám người trên mạng, cuối cùng giành được thắng lợi.  

             Trong xe.  

             “Lâm Hữu Triết, bây giờ ở đây không có ai khác cả, anh thừa nhận đi, anh không hề có vé vào cổng chứ gì”.  

             Sở Văn Xương cười khẩy nói.  

             “Văn Xương nói đúng đó, bây giờ vé vào cổng của nữ thần Tần ngàn vàng cũng khó có, một thằng ở rể như cậu dựa vào đâu mà lấy được vé vào cổng?”  

             “Cậu nghĩ đây là mấy thứ bán đầy ngoài đường đấy à?”  

             Đường Tinh Hà vừa lái xe vừa cười nói.  

             “Hai người ồn ào quá”.  

             Lâm Hữu Triết nhắm mắt lại, giọng điệu bình tĩnh.  

             “Đồ không biết sống chết!”  

             Sở Văn Xương lạnh lùng: “Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng”.  

             Sắc mặt Đường Tinh Hà cũng rất khó coi, hắn cười khẩy nói: “Văn Xương, loại người này không đáng để chúng ta tức giận, lát nữa xem hắn thành trò cười là được”.  

             “Đừng nói là vé vào cổng, tôi nghĩ cậu ta chẳng thể vào được cửa công ty giải trí Hạn Hải nữa là, ha ha ha!”  

             “Anh rể nói đúng, sao em lại tức giận với một tên vô dụng chứ”.  

             Sở Văn Xương vô cùng đồng ý.  

             Sau đó hắn nói: “Lâm Hữu Triết, anh có dám đánh cược với tôi không?”  

             “Cược thế nào?”  

             Lâm Hữu Triết mở mắt ra.  

             “Nếu anh không thể lấy được vé vào cổng thì phải cung kính quỳ xuống dập đầu với bọn tôi trước mặt mọi người”.  

             “Sau đó bảo Sở Hạ Vũ nhường sáu mươi phần trăm lợi nhuận công trình cải tạo khu dân cư tồi tàn cho chúng tôi”.  

             Sở Văn Xương nở nụ cười không biết xấu hổ.  

             Lâm Hữu Triết cong khóe môi, cuối cùng cũng để lộ dã tâm rồi.  

             Hóa ra mục đích chính vẫn là công trình cải tạo khu dân cư tồi tàn.  

             “Vậy nếu tôi lấy được thì sao?”  

             Anh lại nói.  

             “Lấy được thì lấy được thôi, bốn vé vào cổng thì có là gì, anh rể tôi có thể lấy được mười mấy tấm vé chỉ một lần đó”.  

             Sở Văn Xương đảo mắt, mặt dày nói.  

             Thật ra hắn cũng sợ Lâm Hữu Triết thật sự có cách gì đó lấy được vé, vì an toàn nên không thể không đề phòng.  

             “Phạt các anh như thế quá nhẹ, không cược”.  

             Lâm Hữu Triết lại nhắm mắt lại.  

             Muốn lừa gạt anh à, anh đâu có ngốc.  

             “Thế anh muốn thế nào?”  

             Sở Văn Xương không kiên nhẫn nói.  

             “Rất đơn giản, nếu đã cược thì chắc chắn tiền cược phải có mức tương đương mới phải”.  

             “Nếu tôi thua thì tôi nói Hạ Vũ đưa sáu mươi phần trăm lợi nhuận công trình khu dân cư tồi tàn cho anh; còn nếu anh thua, anh phải đưa sáu mươi phần trăm lợi nhuận của dự án công viên tưởng niệm cho tôi, thế nào?”  

             Lâm Hữu Triết cười khẩy nói.  

             Lần này anh nhất định phải cho Sở Văn Xương biết thế nào là đau đớn.  

             “Mày đang nằm mơ đấy à?”  

             Sở Văn Xương tức giận mắng.  

             “Không chơi nổi thì câm miệng đi, lải nhải phiền quá”.  

             Lâm Hữu Triết khinh bỉ cười nhạt.  

             “Mày, mày nói ai không chơi nổi?”  

             Sở Văn Xương trợn to hai mắt nghiến răng kêu ken két.  

             Sau đó hắn vỗ vào đùi nói: “Được, tao cược với mày, nếu tao thua thì đưa sáu mươi phần trăm lợi nhuận dự án công viên tưởng niệm cho mày”.  

             “Văn Xương!”  

             Đường Tinh Hà ở một bên gọi.  

             “Anh rể yên tâm đi”.  

             Sở Văn Xương không quân tâm lắm: “Chỉ dựa vào tên vô dụng này thì không thể có được bốn vé vào cổng đâu”.  

             Nhưng hắn lại lập tức ghé sát vào tai Đường Tinh Hà, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa chẳng phải anh quen với người của công ty giải trí Hạn Hải sao? Đến lúc đó anh nói một tiếng là hắn thua chắc rồi, không phải sao?”  

             “Cậu nói đúng”.  

             Đường Tinh Hà mỉm cười, khen ngợi nhìn cậu em vợ trước mặt.  

             “Sở Văn Xương, đến lúc đó anh đừng hối hận”.  

             Tất nhiên Lâm Hữu Triết nghe được đoạn đối thoại của hai người, chỉ cười nói một câu.  

             “Hừ, anh yên tâm đi!”  

             Sở Văn Xương vỗ ngực: “Nếu tôi nuốt lời thì cả nhà tôi phải chết, bị sét đánh chết, như thế đã được rồi chứ?”  

             Thấy tên này thề độc, Lâm Hữu Triết đã quen lạnh lùng cũng không khỏi bật cười.  

             “Mong là anh nhớ kỹ lời mình nói”.  

Advertisement
';
Advertisement