Mấy phút sau.
Chiếc xe chạy đến trước cửa công ty giải trí Hạn Hải.
Ba người xuống xe, nhìn thấy trước cửa công ty giải trí Hạn Hải toàn là phóng viên và fans hâm mộ.
Họ đều đang đợi Tần Mộng Dĩnh xuất hiện, có người còn kéo banner trước cửa để bày tỏ sự yêu thích với nữ thần.
“Đi thôi, tôi muốn xem thử anh lấy được vé thế nào”.
Sở Văn Xương khiêu khích.
Lâm Hữu Triết không nói gì mà đi thẳng vào công ty.
Sở Văn Xương lập tức lên tiếng: “Anh rể, đến lượt anh hành động rồi”.
Đường Tinh Hà mỉm cười gọi một cuộc điện thoại.
Không lâu sau, một người đàn ông mặc đồ bảo vệ đi đến.
“Cậu Đường, về nước lúc nào đấy, cũng chẳng tìm anh đây ăn cơm gì cả?”
Người mặc đồ bảo vệ cười vỗ vai Đường Tinh Hà.
“Anh Hổ, có chuyện muốn nhờ anh đây”.
Đường Tinh Hà đưa một điếu thuốc qua, cười híp mắt nói.
Người bảo vệ chính là Lý Hổ.
Ngoài công việc bảo vệ của công ty giải trí Hạn Hải, hắn còn lăn lộn ở thế lực thế giới ngầm ở Giang Thành.
Trước đó lúc uống rượu ở quán bar từng quen biết Đường Tinh Hà.
“Hóa ra là thế, tôi biết rồi!”
Lý Hổ lấy điện thoại ra vỗ ngực nói: “Tôi gửi tin nhắn vào trong nhóm nhân viên, đảm bảo không ai có thể đưa vé vào cổng ra bên ngoài”.
“Không ngờ anh Hổ lại có địa vị cao trong công ty như thế”.
Sở Văn Xương tỏ vẻ ngưỡng mộ.
“Tất nhiên rồi”.
Lý Hổ đắc ý nói: “Trước đây tôi từng qua lại quen biết với sếp Kỷ, giờ sếp Kỷ bị điều đi, sếp phó lên quản lý tình hình chung cũng không có tiếng nói bằng tôi”.
“Được rồi, người ở tất cả các phòng đều đảm bảo sẽ không bán vé ra ngoài”.
“Tên ranh mà các cậu nói chắc chắn không lấy được vé đâu”.
“Tốt quá rồi!”
Sở Văn Xương vung nắm đấm.
Như thế thì sáu mươi phần trăm lợi nhuận công trình cải tạo khu dân cư tồi tàn đã nằm trong túi hắn.
Nhưng họ không biết Lâm Hữu Triết không tìm nhân viên công ty để lấy vé vào cổng.
“Hữu Triết, sao cậu đến đây?”
Tần Mộng Dĩnh đang trang điểm, nhìn thấy người đàn ông xuất hiện ngoài cửa thì vui vẻ nói.
“Mình muốn có bốn vé vào cổng buổi biểu diễn, hàng đầu tiên”.
Lâm Hữu Triết thản nhiên nói.
Vốn dĩ anh có thể nhờ Long Diệu làm việc này, nhưng nghe nói Long Diệu đang ở bên trung tâm thương mại nên anh lười chạy qua đó.
“Ha ha, mình biết cậu sẽ tìm mình nên mình đã để lại cho cậu đây”.
Tần Mộng Dĩnh lè lưỡi cười nói.
Sau đó lấy bốn vé vào cổng từ trong túi xách ra rồi đưa cho anh.
“Cảm ơn nhé”.
Lâm Hữu Triết nói một câu rồi xoay người rời đi.
“Này này này, cậu vẫn chưa nói đi xem với ai mà?”
Tần Mộng Dĩnh nói với theo.
“Cả nhà bố mẹ vợ mình và vợ mình nữa”.
Lâm Hữu Triết kiên nhẫn giải thích một câu rồi xoay người.
Nhưng anh không để ý Tần Mộng Dĩnh cắn chặt môi, sắc mặt hơi tái.
Thì ra cậu ấy đã có gia đình rồi.