Trước cửa công ty giải trí Hạn Hải.
Sở Văn Xương nói với Đường Tinh Hà: “Anh rể, theo như hiểu biết của em về Lâm Hữu Triết, tên này dù không lấy được vé vào cửa thì cũng sẽ cứng miệng nói là lấy được rồi”.
“Vậy phải làm sao, hắn thua mà không dám nhận à?”
Đường Tinh Hà nhíu mày.
“Yên tâm đi, em sẽ không cho hắn có cơ hội đâu”.
Sở Văn Xương nở nụ cười xấu xa, ghé sát vào tai Đường Tinh Hà nói vài câu.
Ánh mắt Đường Tinh Hà loé sáng, giơ ngón tay cái về phía cậu em vợ: “Được, vẫn là cậu lắm trò hay”.
“Anh rể quá khen rồi”.
Sở Văn Xương khách khí nói một câu, sau đó liếc mắt về phía công ty: “Anh rể, thằng đó ra rồi!”
Hai người nhìn nhau cười rồi lập tức tiến lên trước.
“Lâm Hữu Triết, đã lấy được vé vào cửa chưa?”
“Lấy được rồi”.
Lâm Hữu Triết bình thản nói.
Anh đang định lấy vé đưa cho bọn họ nhìn.
Sở Văn Xương lại xua tay nói: “Lấy được rồi thì đi thôi, mấy người nhà mình đã đến trung tâm thương mại rồi”.
Đường Tinh Hà cũng khởi động xe.
Lâm Hữu Triết nhíu mày, không hiểu hai tên này đang toan tính chuyện gì.
Lẽ nào không phải nên kiểm nghiệm vé của anh trước rồi thực hiện vụ cá cược sao?
Sở Văn Xương muốn lật lọng à?
Vừa nghĩ đến khả năng này, khoé miệng Lâm Hữu Triết khẽ nhếch lên.
Anh sẽ không bỏ qua cơ hội khiến cho Sở Văn Xương phải nôn ra máu đâu.
Bây giờ không xem thì đợi lát nữa xem cũng vậy thôi.
“Lâm Hữu Triết, tên phế vật nhà anh còn không mau lên xe, anh tưởng rằng anh là cái thá gì, cũng xứng để cho nhiều người lớn trong nhà đợi anh như thế sao?”
Lâm Hữu Triết không đáp lời, yên lặng lên xe.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến trung tâm thương mại.
Số lượng người ở đây còn nhiều hơn gấp mấy lần so với bên công ty giải trí Hạn Hải.
Chỉ bên ngoài trung tâm thương mại đã có vô số người hâm mộ đang vẫy lightstick và hô to tên của Tần Mộng Dĩnh.
Bên trong trung tâm thương mại càng đông người hơn, chen chúc tới mức nước cũng chẳng lọt qua nổi.
Ba người Lâm Hữu Triết tìm thấy mấy người nhà họ Sở ở trước lối vào.
“Lâm Hữu Triết, đã lấy được vé chưa?”
Tần Hương Lan là người đầu tiên đứng ra hô lên với Lâm Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết gật đầu.
“Hừ, không ngờ tên phế vật như cậu cũng có ích đấy”.
Tần Hương Lan mỉm cười, ánh mắt đắc ý liếc nhìn đám người nhà họ Sở.
Sở Tịnh Tuệ ra sức ra hiệu bằng ánh mắt cho hai người Sở Văn Xương.
Không phải nói Lâm Hữu Triết không lấy được vé vào cửa sao, sao cậu ta lại mang được về vậy?
Ngay cả mấy lời chế nhạo cô ta cũng đã chuẩn bị xong xuôi, lúc này lại không thể nói, đúng là buồn bực muốn chết.
Sở Văn Xương tiến tới thì thầm vài câu bên tai chị hắn.
Mắt Sở Tịnh Tuệ sáng bừng lên, lập tức khen em trai cô ta thông minh.
Không sai, kế hoạch của Sở Văn Xương là không chủ động vạch trần Lâm Hữu Triết.
Tên này không phải thích giả vờ sao?
Vậy nên nếu trực tiếp vạch trần thì đúng là quá dễ dàng cho Lâm Hữu Triết.
Bọn họ cứ giả vờ không biết gì, đợi lúc soát vé qua cửa, để xem tên này lấy bốn tấm vé ở đâu ra!
Một khi không thể lấy vé thì không chỉ có thể tát mạnh lên mặt tên này, mà còn có thể thắng được vụ cá cược.
Càng quan trọng hơn là cả nhà Lâm Hữu Triết chắc chắn sẽ bị xem là mấy kẻ phá rối và bị đuổi ra khỏi trung tâm thương mại.
Tới lúc đó mới gọi là náo nhiệt!
Sở Văn Xương nở nụ cười lạnh lùng, gọi mọi người xếp hàng soát vé.
“Lâm Hữu Triết, bây giờ vẫn còn cơ hội, anh vẫn định nói dối sao?”
Nhìn thấy sắp tới lượt bọn họ soát vé, Sở Văn Xương quay đầu cười nói.
Lâm Hữu Triết nhíu mày im lặng.
“Nói thật cái gì?”
Tần Hương Lan nghe thấy thì lên tiếng hỏi.
“A, đương nhiên là nói thật chuyện hắn căn bản không có vé vào cửa rồi!”
Sở Văn Xương nói bằng giọng điệu đang xem kịch hay, lớn tiếng nói.
“Cậu nói gì cơ?”
Tần Hương Lan kinh ngạc, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Hữu Triết.
“Đồ sao chổi, rốt cuộc cậu có vé vào cửa không hả? Có phải cậu muốn hại chết chúng tôi hay không?”
“Nếu như để tôi biết được cậu chơi xỏ chúng tôi thì cậu chết chắc!”
“Con có vé đây”.
Lâm Hữu Triết bình tĩnh nói.