Anh cũng hiểu ra Sở Văn Xương đang có ý đồ gì rồi.  

             Hoá ra là hắn chắc chắc anh không có vé vào cửa, muốn khiến anh đâm lao thì phải theo lao, mất mặt trước đám đông.  

             Nếu như anh thật sự không lấy được vé vào cửa buổi biểu diễn thì nhất định sẽ trúng kế nhưng anh đã lấy được đây rồi.  

             “Hừ, chết đến nơi mà vẫn còn già mồm”.  

             Sở Văn Xương khinh thường bật cười, nói: “Vậy thì lấy vé vào cửa ra đây đi, vừa khéo cũng tới lượt mấy người soát vé rồi”.  

             Dứt lời, hắn nhìn về phía Đường Tinh Hà, hai người âm thầm nháy mắt.  

             “Đúng rồi, Hạ Vũ, Lâm Hữu Triết đã cá được với chúng tôi, nếu như hắn không lấy được vé vào cửa thì sẽ bảo cô nhượng lại sáu mươi phần trăm lợi nhuận của khu dân cư tồi tàn cho tôi!”  

             Sở Văn Xương lại tung ra một trái bom kinh thiên động địa.  

             Mọi người trong nhà họ Sở đồng loạt kinh hãi, trợn mắt với vẻ không thể tin nổi.  

             “Tôi làm chứng, chính tai tôi cũng nghe thấy Lâm Hữu Triết nói về chuyện này”.  

             Đường Tinh Hà lập tức tỏ thái độ.  

             Tần Hương Lan vừa nghe đã lùi về sau liên tiếp ba bước, suýt thì ngã lăn quay.  

             Bà ta run rẩy giơ ngón tay lên, nghiến răng ác độc mắng chửi: “Lâm Hữu Triết, mày tưởng mày là cái thá gì, chỉ là một thằng ở rể vô dụng mà cũng dám tự ý ra quyết định hả?”  

             “Mày đừng cho rằng tao đã thừa nhận mày, những thứ trong nhà tao không liên quan gì đến mày hết!”  

             “Ở trong nhà tao, địa vị của mày còn chẳng bằng một con chó!”  

             “Mày có tư cách gì mà lấy đồ của chủ nhân đi cá cược với người khác chứ?”  

             “Mẹ, sao mẹ có thể nói như thế?”  

             Sở Hạ Vũ giậm chân.  

             Cô cũng cảm thấy Lâm Hữu Triết không nên lấy lợi nhuận công trình ra để cá cược.  

             Thế nhưng vừa nghe thấy những lời Tần Hương Lan nói thì trong lòng cô lập tức không vui.  

             “Mẹ, nếu như con thắng thì Sở Văn Xương phải nhượng lại sáu mươi phần trăm lợi nhuận của dự án công viên tưởng niệm, đây là vụ cá cược công bằng”.  

             Lâm Hữu Triết đã quen với mấy lời khó nghe như vậy nên phản ứng cũng rất bình tĩnh.  

             “Thế mày có thể thắng sao, vé vào cửa đâu, mày lấy ra đi xem nào!”  

             Tần Hương Lan trợn mắt, chỉ hận không thể xé xác anh ra luôn.  

             Từ trong biểu cảm thắng chắc của Sở Văn Xương và Đường Tinh Hà, bà ta đã đoán ra được nhất định là Lâm Hữu Triết không có vé vào cửa.  

             Nếu không thì Sở Văn Xương sẽ ngốc nghếch dâng hiến lợi nhuận của dự án công viên tưởng niệm cho người ngoài sao?  

             Đúng lúc này, đội soát vé đi đến chỗ Lâm Hữu Triết đang đứng.  

             “Chào anh, xin hỏi có mấy người, phiền anh cho tôi xem vé vào cửa”.  

             Nhân viên soát vé nói.  

             “Bốn người, đây là vé vào cửa”.  

             Trong ánh mắt xem kịch hay của đám người nhà họ Sở.  

             Lâm Hữu Triết lấy ra bốn tấm vé từ trong túi áo rồi đưa ra phía trước.  

             Ơ…!  

             Trong nháy mắt, mấy người Sở Văn Xương hoá đá ngay tại chỗ.  

             Nụ cười trên mặt vẫn còn chưa tắt, cả người đã chết lặng.  

             Chuyện gì thế này?  

             Tại sao hắn lại có vé vào cửa.  

             Rõ ràng Lý Hổ đã bảo đảm tất cả nhân viên trong phòng đều không bán vé vào cửa ra bên ngoài nữa rồi mà.  

             Lẽ nào có nhân viên dám không nghe lời Lý Hổ, tự ý rao bán?  

             Không thể nào!  

             Đường Tinh Hà ra sức lắc đầu.  

             Lý Hổ trước đây là thân tín của Kỷ Phong, đừng thấy thân phận chỉ là một bảo vệ mà lầm, thật ra địa vị trong công ty không hề thấp chút nào.  

             Thường ngày dù là mấy quản lý phòng khi thấy hắn thì cũng phải tỏ ra khách khí, căn bản không có ai dám làm trái ý hắn.  

             Vậy nên chỉ có một khả năng…  

             Vé vào cửa của Lâm Hữu Triết là giả!  

             “Ừ, vào đi”.  

             Nhân viên soát vé xé bỏ mấy cuống vé, tỏ ý bốn người Lâm Hữu Triết có thể vào trong.  

             Đột nhiên, Đường Tinh Hà tiến lên trước một bước, trừng mắt ác độc gào lên: “Đợi một chút, vé của bọn họ là giả!”

 

Advertisement
';
Advertisement