“Cái gì?”
Mọi người đang xếp hàng nghe thấy tiếng hét lớn này thì đều đưa mắt sang nhìn.
Đường Tinh Hà bước đến trước giật lấy bốn tấm vé trong tay người soát vé rồi giơ cao lên với mọi người.
“Các vị, ở đây có người dùng vé giả, muốn lẻn vào trong tham gia buổi biểu diễn của nữ thần, chúng ta có thể chịu được việc này sao?”
“Không thể!”
Mọi người tức giận, hét to lên.
Vé vào cửa của họ là do họ vất vả lắm, tiêu tốn rất nhiều thứ mới có được.
Bây giờ có người muốn dùng thủ đoạn đê tiện tham gia buổi biểu diễn?
Đúng là người ngốc nói mớ!
“Cút ra ngoài đi, bảo họ cút ra đi!”
Sở Văn Xương giơ cánh tay lên, lớn tiếng nói.
“Cút ra ngoài, cút ra ngoài!”
“Mau cút đi, nếu không ông đây đánh chết các người”.
“Cả nhà chết tiệt này lại chạy đến đây giở trò lừa bịp, không sợ trời đánh sao?”
Mọi người đều nổi giận, hung ác nhìn bốn người Lâm Hữu Triết.
Tần Hương Lan hoảng sợ trốn sau lưng Sở Hán Trung.
Bà ta giậm chân, nghiến răng nói: “Thằng vô dụng Lâm Hữu Triết, bọn tao sắp bị mày hại chết rồi”.
“Tao rút lại quyết định trước đó, mày mau tránh xa nhà bọn tao ra một chút, tên sao chổi, thứ vô dụng”.
“Hữu Triết…”
Sở Hạ Vũ cũng rất sợ hãi, ôm chặt lấy cánh tay Lâm Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết nhíu mày, vươn tay lấy lại tấm vé trong tay Đường Tinh Hà.
Anh lạnh lùng nhìn lướt qua tất cả mọi người, khẽ bước ra một bước.
“Tất cả câm miệng lại cho tôi”.
Giọng anh không lớn nhưng lại mang theo sát khí ngùn ngụt.
Mọi người đang trong cơn giận chỉ cảm thấy rợn tóc gáy, dường như bị một con hổ đói nhìn chằm chằm.
Hiện trường lập tức im phăng phắc.
Đường Tinh Hà cũng sợ, nhưng hắn cắn răng lớn giọng nói: “Mọi người đừng sợ, cậu ta chỉ phô trương thanh thế thôi, tôi không tin một mình cậu ta có thể làm gì được chúng ta”.
Nhưng lần này không ai đáp lại hắn.
Lúc này Lâm Hữu Triết đưa vé vào cửa cho nhân viên soát vé bên cạnh, lạnh lùng nói: “Anh kiểm tra đi, xem là vé thật hay vé giả”.
Nhân viên soát vé hoàn hồn, vội gật đầu.
Anh ta lấy thiết bị kiểm tra mã số trên vé, sau đó nói: “Đã kiểm tra, là vé thật!”
“Hơn nữa còn là vé khách mời do chính tay cô Tần Mộng Dĩnh ký tên, đợi sau khi buổi biểu diễn kết thúc thì có thể cùng ăn bữa tối với cô Tần Mộng Dĩnh”.
“Gì cơ?”
Mọi người đều kinh ngạc thốt lên.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bốn tấm vé trong tay nhân viên soát vé như thể đám sói nhìn thấy thịt tươi.
Nhưng sự uy hiếp của Lâm Hữu Triết vẫn còn đó, họ chỉ có thể kiềm chế cảm xúc, không dám làm loạn.
“Không, không thể nào!”
Đường Tinh Hà ngây người, lắc đầu lẩm bẩm.
Sắc mặt Sở Văn Xương tái nhợt như thể gặp ma.
“Nói đi, có phải anh bị cậu ta mua chuộc rồi không?”
Đường Tinh Hà bỗng nổi giận, bước đến túm lấy quần áo nhân viên soát vé.
“Tôi quen với Lý Hổ, đội trưởng đội bảo vệ các anh, chính anh ta nói nhân viên cấm bán vé ra ngoài, sao vé của tên này lại là thật được chứ?”
“Còn là vé khách mời, anh nói bậy một câu nữa xem, tôi bảo Lý Hổ đuổi việc anh ngay”.
Mặt nhân viên soát vé đỏ ửng, giải thích: “Mã số là đúng, đây là vé thật, hơn nữa còn là vé khách mời, do cô Tần Mộng Dĩnh tặng riêng, không liên quan gì đến nhân viên công ty”.
“Tặng riêng?”
Lúc này Đường Tinh Hà hoàn toàn ngây người, mất hồn đứng một bên.
Lâm Hữu Triết cười khẩy nói với Sở Văn Xương: “Sở Văn Xương, còn nhớ vụ cá cược của chúng ta không?”
“Bao giờ anh mới đưa sáu mươi phần trăm lợi nhuận dự án công viên tưởng niệm cho chúng tôi đây?”