“Cá… cá cược gì, tôi không biết anh đang nói gì cả!”
Mắt Sở Văn Xương lóe sáng, bắt đầu chơi xấu.
“Chẳng phải anh là nhân chứng sao, bây giờ làm chứng đi”.
Lâm Hữu Triết nói với Đường Tinh Hà.
Đường Tinh Hà đảo mắt, mặt dày đáp: “Tôi cũng không biết cậu đang nói gì, cậu uống say rồi à?”
“Sở Văn Xương, anh đã quên anh từng nói gì sao?”
Ánh mắt Lâm Hữu Triết trở nên lạnh lùng: “Nếu anh nuốt lời, anh sẽ thế nào, có cần tôi nhắc lại không?”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì, tôi đã nói tôi không biết rồi, anh vẫn chưa xong à?”
Sở Văn Xương kiên quyết không nhận mình đã cá cược, bắt đầu giả ngốc.
Hắn và Đường Tinh Hà kẻ tung người hứng, nghĩ rằng Lâm Hữu Triết không thể làm được gì.
Nhưng đúng lúc này Lâm Hữu Triết bỗng lấy điện thoại ra nhấn mở một đoạn ghi âm.
Sau đó mọi người đều nghe thấy giọng nói huênh hoang của Sở Văn Xương vang lên trong điện thoại.
“Hừ, anh yên tâm đi!”
“Nếu tôi nuốt lời thì cả nhà tôi phải chết, bị sét đánh chết, như thế đã được rồi chứ??”
Hả?
Nghe thấy lời mình nói.
Sắc mặt Sở Văn Xương bỗng chốc trắng bệch, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống.
Sở Hán Lễ tức giận bước đến tát vào mặt con trai mình.
“Thằng khốn kiếp, mày muốn cả nhà chúng ta chết hết sao?”
“Con, con không biết hắn có thể lấy được vé, một thằng ở rể vô dụng như hắn dựa vào đâu mà có thể lấy được bốn tấm vé vào cửa, hơn nữa còn là vé khách mời”.
Sở Văn Xương sợ hãi đến nỗi nói năng lắp bắp, lớn tiếng giải thích.
Lâm Hữu Triết không cho hắn cơ hội: “Sở Văn Xương, thế khi nào thì đưa sáu mươi phần trăm lợi nhuận của dự án công viên tưởng niệm?”
“Tôi…”
Sở Văn Xương sửng sốt, mặt hiện lên vẻ không biết làm sao.
Lúc này bà cụ Sở gõ cây gậy trầm giọng nói: “Được rồi, trẻ con nói đùa, Lâm Hữu Triết, cậu đừng tưởng là thật”.
“Hơn nữa xét về vai vế thì cậu vẫn là em rể của nó, có em rể nào mà so đo với em vợ không?”
“Phải phải, anh là em rể của tôi, tôi chỉ đùa với anh thôi”.
Sở Văn Xương vội cười nói.
Nhưng thật tâm hắn đã hoàn toàn căm hận Lâm Hữu Triết.
“Tên họ Lâm kia, đừng để tôi tìm được cơ hội, nếu không tôi nhất định sẽ khiến anh sống dở chết dở”.
Lâm Hữu Triết lắc đầu: “Bà à, bà cũng thiên vị quá đấy, vừa nãy lúc hắn muốn Hạ Vũ bỏ ra sáu mươi phần trăm lợi nhuận của khu dân cư tồi tàn, sao không thấy bà nói chỉ là đùa nhỉ?”
“Cậu đang nói tôi không công bằng sao?”
Sắc mặt bà cụ Sở bỗng chốc lạnh lùng, cây gậy đầu rồng nặng nề gõ xuống đất.
Lâm Hữu Triết đang định lên tiếng, Sở Hán Lễ vội nói: “Mẹ à, thằng này đùa thôi mà, có cho nó mười lá gan nó cũng không dám nói mẹ không công bằng”.
Vừa nói, Sở Hán Lễ vừa ra sức đưa mắt ra hiệu cho Lâm Hữu Triết, bảo anh đừng nói nữa.
Lâm Hữu Triết nhíu mày không muốn nhượng bộ.
Đối phó với loại người như Sở Văn Xương thì phải ra sức chèn ép mới được.
Không cho hắn biết đau một chút thì sau đó hắn vẫn sẽ liên tục làm những chuyện vô đạo đức.
Đúng lúc này một giọng nói vang lên.
“Chuyện gì thế, sao hàng này lại dừng ở đây, còn phải soát vé người đằng sau nữa, các cậu đang làm gì đó?”
Nghe thấy giọng nói này, Đường Tinh Hà bỗng tức lấy lại tinh thần.
Hắn xoay người gọi: “Anh Hổ, anh mau qua đây, ở đây có người gây chuyện, anh mau đuổi họ đi đi”.
“Cái gì, có người dám gây chuyện ở đây ư, ăn gan hùm mật gấu hết rồi à?”
Lý Hổ nổi giận, dẫn theo một đoàn người hung tợn lao đến.
“Ai đang gây chuyện?”
Hắn trợn trừng đôi mắt hổ, tức giận nói.
“Chính là cậu ta”.
Đường Tinh Hà đắc ý cười khẩy chỉ vào Lâm Hữu Triết.