“Tên họ Lâm kia, bây giờ ngoan ngoan thừa nhận cậu đã mua chuộc nhân viên soát vé đi, tôi có thể nói lý với anh Hổ”.
Đường Tinh Hà tiến lên trước nói với giọng điệu chế nhạo: “Nếu không đợi lát nữa mấy người bị đuổi ra ngoài thì sẽ rất mất mặt đấy!”
“Anh chắc chắn người bị đuổi khỏi đây là chúng tôi chứ?”
Lâm Hữu Triết nhếch mép cười khẩy, hỏi ngược lại.
“Ha ha ha, đúng là buồn cười chết tôi mất thôi, tên phế vật nhà cậu đúng là không biết sức mình đến đâu!”
Đường Tinh Hà cười ha ha nói: “Không phải mấy người bị đuổi ra thì chẳng lẽ là chúng tôi sao? Rốt cuộc cậu có não không thế?”
“Chuyện này thật sự không nói chắc được”.
Lâm Hữu Triết nói.
“Được, vậy thì đừng trách chúng tôi không nể tình người thân thêm nữa!”
Đường Tinh Hà đanh mặt, lập tức phất tay với đám bảo vệ mà Lý Hổ dẫn đến: “Mấy người mau tới đây đuổi hết bốn người này ra ngoài đi!”
“Mua chuộc nhân viên soát vé, dùng vé giả lừa gạt mọi người, còn nói vé khách mời đặc biệt gì đó nữa, nếu như có vé VIP thì chúng tôi là fans cứng của nữ thần Tần lại không biết rõ hay sao?”
“Nói đúng lắm!”
Một cô gái bước ra từ trong đám người: “Tôi là hội trưởng hậu viện fans hâm mộ toàn cầu của nữ thần Tần, tôi còn không biết chuyện có vé VIP, tấm vé này nhất định là giả!”
Nghe tới đây, mọi người lại bắt đầu huyên náo.
Muốn bảo vệ đuổi bốn người Lâm Hữu Triết ra ngoài ngay lập tức.
Tần Hương Lan sốt sắng giậm chân: “Lâm Hữu Triết, rốt cuộc tên phế vật nhà mày làm việc kiểu gì thế, nếu như để tao biết mày lấy vé giả ra để lừa tao thì tao nhất định sẽ dạy dỗ mày một trận ra trò!”
“Mẹ, vé là thật, mẹ yên tâm đi”.
Lâm Hữu Triết bình tĩnh nói.
“Mày đừng gọi tao là mẹ, ngay cả làm đồ phế vật mày còn chẳng xứng!”
Tần Hương Lan hung tợn gào lên.
Lúc này, mấy tên bảo vệ sau lưng Lý Hổ đã xông tới ngay trước mặt Lâm Hữu Triết.
Bọn chúng định đuổi bốn người dùng “vé giả” này ra ngoài, lúc tầm mắt của tên bảo vệ cầm đầu nhìn thấy gương mặt của Lâm Hữu Triết thì hai đầu gối hắn lập tức mềm oặt ra, gần như quỳ xuống theo bản năng, sắc mặt trắng bệch.
“Vương Xán, mẹ kiếp, cậu bị làm sao thế?”
Lý Hổ thấy vậy thì gầm lên phẫn nộ.
“Ông đây bảo cậu đi đuổi người chứ không bảo cậu chúc tết người ta!”
“Cậu không cảm thấy mất mặt nhưng tôi thì có, mau đứng lên cho tôi!”
Hắn đứng cách đó khá xa, cộng thêm việc ở giữa có rất nhiều người đang xếp hàng.
Vậy nên không hề nhận ra người vừa bị hắn đuổi đi là Lâm Hữu Triết.
“Anh… anh Hổ, không thể đuổi đi được đâu!”
Tên bảo vệ Vương Xán khổ sở hô lên.
“Có cái gì mà không thể đuổi, đồ vô dụng nhà cậu mau cút đi cho tôi, đúng là mất mặt!”
“Mấy người các cậu, ra tay!”
Phịch phịch...
Lý Hổ vừa dứt lời, những bảo vệ còn lại cũng nhận ra Lâm Hữu Triết, đồng loạt quỳ xuống ngay trước mặt mọi người.
Lúc này, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Chuyện này là sao vậy chứ?
Lẽ nào Lâm Hữu Triết biết thôi miên, tất cả những người đứng trước mặt anh đều sẽ phải quỳ xuống?
Vừa nghĩ đến khả năng này, đám người lập tức nhường ra một lối đi, không một ai dám đứng vào vị trí đối diện với Lâm Hữu Triết.
Điều này cũng tiện cho việc Lý Hổ bước từ ngoài vào.
Chỉ thấy hắn sải bước, bừng bừng khí thế xông đến.
“Hừ, tao thật sự muốn xem, mấy người này rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì mà có thể khiến cho tất cả đàn em của tao phải quỳ xuống!”
“Nếu như hôm nay tao không đuổi mày đi, vậy thì tao sẽ do mày nuôi, mày chính là bố của tao!”
Hắn vừa nói xong đã đi tới trước mặt Lâm Hữu Triết.
Khoảnh khắc Lý Hổ nhìn rõ gương mặt của Lâm Hữu Triết thì hai chân mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất.
“Bố!”
Lý Hổ hô lên không chút do dự.
Ơ…!
Tất cả mọi người đang có mặt đều kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ.
Thanh niên trẻ tuổi này lại là bố của Lý Hổ thật à?
“Ồ, tao không phải bố mày, mày đừng có mà gọi bừa”.
Lâm Hữu Triết đùa cợt.
“Bây giờ mày muốn đuổi tao đi sao?”
“Không dám, không dám!”
Lý Hổ lắc đầu như trống bỏi, mồ hôi lạnh cứ thế túa ra.
Đồng thời trong lòng cũng đang không ngừng chửi rủa Đường Tinh Hà!
Tên này bị úng não à?
Vậy mà lại muốn hắn đuổi ông chủ thực sự của tập đoàn Diệt Lâm đi?
Với thân phận hiện giờ của Lâm Hữu Triết, đừng nói là tới tham dự buổi biểu diễn của Tần Mộng Dĩnh.
Dù có bảo Tần Mộng Dĩnh tới phòng anh, một mình biểu diễn riêng cho anh xem thì Tần Mộng Dĩnh cũng không thể từ chối!