Một nhân tầm cỡ như vậy sao lại dùng vé giả chứ?  

             Càng không cần nói đến việc hắn đã tận mắt chứng kiến quan hệ thân mật giữa Tần Mộng Dĩnh và Lâm Hữu Triết!  

             “Anh Hổ, anh đang làm gì thế?”  

             Đường Tinh Hà nghi hoặc, tiến lên trước nói: “Có phải tên này đã dùng quỷ kế gì bắt anh quỳ xuống hay không, tôi sẽ giúp anh dạy dỗ cậu ta!”  

             Hắn nổi điên, cầm lấy một cây gậy muốn dạy chỗ Lâm Hữu Triết một trận.  

             Kết quả hắn vừa mới tiến lên trước một bước, Lý Hổ đã đột nhiên điên tiết nhảy tới, giáng ngay một gậy xuống lưng hắn.  

             “Á!”  

             Đường Tinh Hà kêu lên thảm thiết, quay đầu nhìn Lý Hổ với vẻ khó hiểu.  

             “Anh Hổ, tại sao anh lại đánh tôi?”  

             Hắn vô cùng thắc mắc.  

             “Ông đây cứ đánh mày đấy!”  

             Ánh mắt Lý Hổ hung hãn, giơ gậy lên rồi lại giáng xuống thêm lần nữa: “Cái thứ chó má mắt đui nhà mày dám vu oan hãm hại vé vào xem buổi biểu diễn của người khác là giả!”  

             “Lại còn muốn mượn tay tao, bảo tao đuổi người đi? Nếu như ông chủ của bọn tao biết được chuyện này thì chẳng lẽ còn không đuổi việc tao ngay sao?”  

             “Tao đánh chết mày!”  

             Bốp bốp bốp!  

             Một gậy lại một gậy luân phiên giáng xuống người Đường Tinh Hà.  

             Đường Tinh Hà mới đầu còn có thể kêu gào thảm thiết, sau đó chỉ còn sức ôm lấy đầu thở hổn hển.  

             Sở Tịnh Tuệ phản ứng trả lại, khóc lóc lao lên trước muốn cứu người.  

             Thế nhưng lại bị mấy tên bảo vệ Vương Xán giữ lại rồi đẩy ngã xuống đất.  

             Thấy cảnh tượng bắt đầu trở nên hỗn loạn, Lâm Hữu Triết ra hiệu bằng ánh mắt cho Lý Hổ.  

             Lý Hổ hiểu ý, lập tức lệnh cho đàn em của hắn đuổi Đường Tinh Hà và cả đám người nhà họ Sở ra khỏi trung tâm thương mại!  

             “Làm gì thế, dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi, chúng tôi có vé vào cửa mà!”  

             Người nhà họ Sở gào lên.  

             Thế nhưng Lý Hổ lại đanh mặt, lạnh lùng nói: “Cầm mấy tấm vé giả đã muốn lừa gạt người, chuyện này nếu tôi đồng ý thì khán giả cũng sẽ không đồng ý, khán giả đồng ý thì ông trời cũng sẽ không đồng ý!”  

             Lúc này đám người hóng chuyện mới phản ứng lại.  

             Hoá ra vé trong tay đám người Đường Tinh Hà mới là giả, thế mà bọn họ lại diễn được vở kịch ném đá giấu tay hay như thế.  

             Vừa nghĩ đến chuyện ban nãy bạn họ cũng lên tiếng mắng chửi Lâm Hữu Triết, trong lòng mọi người hơi áy náy.  

             Mấy người đứng gần còn chủ động xin lỗi mấy người Lâm Hữu Triết.  

             “Không sao”.  

             Lâm Hữu Triết bình thản nói một câu.  

             Sau đó đi qua cửa soát vé cùng với mấy người Sở Hạ Vũ.  

             Lúc này trật tự hàng ngũ tiến vào buổi biểu diễn mới khôi phục lại bình thường.  

             “Hữu Triết, anh giỏi quá!”  

             Sở Hạ Vũ ôm lấy cánh tay anh, trong giọng nói ngập tràn vẻ tự hào.  

             Lâm Hữu Triết vẫn chưa lên tiếng, Tần Hương Lan đứng bên cạnh đã cười lạnh lùng nói: “Hạ Vũ, con ngốc thật hay là đang giả ngốc thế?”  

             “A, sao thế?”  

             Sở Hạ Vũ hoài nghi nhìn Tần Hương Lan.  

             Ánh mắt bà ta đầy vẻ khinh thường, liếc nhìn Lâm Hữu Triết, lạnh lùng cười nói: “Rõ ràng đội trưởng đội bảo vệ tên là Lý Hổ kia nhận ra con nên mới đổi giọng giúp chúng ta đối phó với mấy người Sở Văn Xương!”  

             “Tên vô dụng Lâm Hữu Triết này thì có tư cách gì mà khiến người khác phải sợ tới mức quỳ xuống cơ chứ?”

 

Advertisement
';
Advertisement