“Nhưng con có quen biết anh ta đâu”.
Sở Hạ Vũ cảm thấy khó hiểu.
Người tên Lý Hổ ban nãy rõ ràng là đang sợ Lâm Hữu Triết, ngay cả chút tác dụng cô còn chẳng có.
Tại sao mẹ cô lại có thể xuyên tạc sự thật như thế.
“Vậy nên mẹ mới hỏi con có phải đang giả ngốc hay không?”
Tần Hương Lan khẳng định chắc nịch: “Con nghĩ mấy nhân vật lớn như Mã Vân, Vương Kiện Lâm sẽ quen biết tất cả người trong Hạ Quốc hay sao?”
“Nhưng Hạ Quốc của chúng ta có mấy người là không biết tới Mã Vân và Vương Kiện Lâm chứ?”
“Con phải biết rằng bây giờ con đã là người nổi tiếng của Giang Thành rồi!”
Tần Hương Lan cười nói: “Công trình cải tạo khu dân cư tồi tàn và cả mấy dự án mà con nhận từ tỉnh về lần trước đều giúp cho giá trị của con tăng lên chóng mặt”.
“Mẹ nghĩ thậm chí không lâu nữa con còn có thể trở thành nữ tỷ phú số một Giang Thành đấy!”
Nói tới đây, bà ta lại liếc mắt nhìn Lâm Hữu Triết: “Da mặt của tên phế vật nào đó đúng là còn dày hơn cả tường thành, dựa vào thân phận của con gái mẹ mà diễu võ giương oai!”
Lâm Hữu Triết mỉm cười không nói gì.
“Được rồi, chúng ta đến để xem biểu diễn mà, đừng nói mấy chuyện này nữa”.
Sở Hạ Vũ vội vàng giảng hoà.
Cô liếc mắt nhìn, phát hiện ra bố cô Sở Hán Trung đứng bên cạnh hồn vía trên mây, nãy giờ vẫn luôn xem điện thoại.
“Bố, bố sao thế?”
“Con gái à, bà nội và bác cả của con bị đuổi đi rồi, chúng ta vẫn còn ở đây xem biểu diễn thì không thích hợp lắm nhỉ?”
Sở Hán Trung nói.
“Có gì không thích hợp chứ?”
Sở Hạ Vũ bực bội hừ một tiếng: “Vừa nãy bọn họ còn muốn đuổi chúng ta đi mà, lúc đó sao bọn họ chẳng cảm thấy không thích hợp đi?”
“Đó chỉ là do Đường Tinh Hà và Sở Văn Xương không biết chừng mực!”
“Bác cả và bà nội của con còn chẳng nói câu nào”.
“Vậy thì bọn họ muốn thế nào nữa?”
Sở Hạ Vũ càng nghe càng cảm thấy không vui.
Nghe ý của bố cô rõ ràng là muốn bảo cô mời mấy người này quay lại.
“Ôi, mẹ con nói đúng đấy, bố cũng nghĩ đội trưởng Lý Hổ đó chắc chắn là nể mặt con nên mới lên tiếng nói giúp cả nhà chúng ta”.
“Hay là con đi nói với đội trưởng đó, bảo cậu ta cho mấy người kia vào trong đi?”
Sở Hán Trung e sợ liếc mắt nhìn Tần Hương Lan.
Tần Hương Lan chỉ ghê gớm trước mặt Lâm Hữu Triết, một khi động đến chuyện của bà cụ Sở thì bà ta cũng không có gan ho he gì, chỉ im thin thít không lên tiếng.
“Vậy để con đi thử xem sao”.
Mặc dù trong lòng Sở Hạ Vũ không muốn, nhưng cô cũng biết rõ bố cô là một người con hiếu thảo có tiếng.
Nếu như bà cụ Sở không được vào xem buổi biểu diễn thì tối nay nhất định bố cô cũng sẽ không yên lòng xem được.
Vậy thì chẳng phải cả nhà vui vẻ đến đây không còn ý nghĩa gì nữa hay sao?
Lúc Sở Hạ Vũ chuẩn bị quay người đi tìm Lý Hổ.
Sở Hán Trung lại nói: “Này Hữu Triết, tiếp theo không còn việc gì của cậu nữa rồi, cậu về nhà trước đi”.
“Một buổi biểu diễn thôi mà, cũng chẳng có gì hay ho, về nhà mở ti vi cũng có thể xem trực tiếp”.
“Tại sao chứ?”
Lâm Hữu Triết nhíu mày.
“Còn sao trăng gì nữa, chúng tôi muốn cậu cút khỏi đây, cậu vẫn không nghe ra hả?”
Tần Hương Lan cười nhạt nói.
“Dựa vào đâu chứ, tại sao lại bảo Hữu Triết đi?”
Sở Hạ Vũ nghe thấy lời này thì thẳng thừng hỏi lại.
“Bởi vì mấy người bà nội và bác cả của con không muốn nhìn thấy Lâm Hữu Triết”.
Sở Hán Trung cười nói.
Lúc này Sở Hạ Vũ đã tức điên.
Ngoài tức giận sự vô liêm sỉ của bà cụ Sở và bác cả ra thì cô càng tức giận trước hành động qua cầu rút ván của bố mẹ cô.
Phải biết rằng bốn tấm vé vào cửa này của bọn họ là do Lâm Hữu Triết kiếm về.
Qua cầu rút ván cũng không thẳng thừng như vậy mà nhỉ!
“Vậy con không đi nói nữa, bọn họ muốn xem buổi biểu diễn thì tự mình nghĩ cách mà vào!”
Sở Hạ Vũ không chút do dự tiến lên trước ôm lấy cánh tay của Lâm Hữu Triết rồi bước đi.