Dù Tần Hương Lan và Sở Hán Trung có nói thế nào thì cũng không chịu dừng lại.
“Con bé này, đúng là tức chết tôi mất thôi!”
Tần Hương Lan vỗ đùi mắng mỏ.
Sau đó trừng mắt nhìn Sở Hán Trung: “Đều trách ông thường ngày chiều nó đến mức hư!”
Sở Hán Trung cúi đầu, không dám đáp lại.
Lúc này, Tần Hương Lan nói: “Thôi vậy, để tôi tự mình ra mặt, tôi đi tìm tên Lý Hổ đó nói chuyện”.
“Bà được không thế?”
Sở Hán Trung không tự tin lắm.
“Ông đang nói gì thế hả?”
Tần Hương Lan rất không thoải mái: “Tôi là mẹ của Hạ Vũ đấy, tên Lý Hổ kia nhìn thấy con gái chúng ta còn sợ tới mức quỳ gối xuống!”
“Tôi đích thân ra mặt, đừng nói là quỳ xuống dập đầu lạy tôi hai cái, ít nhất cũng phải coi như khách quý mà tiếp đãi tử tế”.
Bà ta liếc mắt, dương dương tự đắc nói: “Ông cứ đợi đi, tôi chắc chắn sẽ dẫn được mấy người nhà mình vào trong này!”
Nói xong, Tần Hương Lan quay người bước ra ngoài.
Sau khi bà ta tìm được Lý Hổ đang duy trì trật tự thì lập tức bày ra dáng vẻ cao ngạo tiến lên trước.
“Tiểu Hổ à”.
Lý Hổ nghe thấy tiếng gọi này thì sởn gai ốc mà đứng phắt dậy.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên không quen biết, đang từ tốn bước về phía hắn.
“Bà là ai, gọi tôi làm gì?”
Ban nãy toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung trên người Lâm Hữu Triết, lo sợ ông chủ lớn nổi giận.
Vậy nên căn bản không chú ý người đứng bên cạnh Lâm Hữu Triết là ai.
Tần Hương Lan hơi sững lại, trên mặt nóng bừng.
Đặc biệt khi bị nhiều khán giả đang xếp hàng nhìn chằm chằm, bà ta càng muốn tìm cái lỗ dưới đất mà chui xuống luôn.
Bà ta ho khan một tiếng, tiến lên trước nói: “Tôi là mẹ của Sở Hạ Vũ, tôi có chút việc muốn…”
“Đợi một chút”.
Lý Hổ giơ tay lên ngăn lại mấy lời bà ta muốn nói tiếp: “Sở Hạ Vũ là ai, bà là mẹ của cô ta thì có liên quan gì tới tôi, bà không thấy tôi đang duy trì trật tự sao?”
“Có chuyện thì nói, không thì cút xéo!”
Dứt lời, mấy người đang xếp hàng gần đó cũng phì cười.
Những tiếng cười này giống như những mũi kim châm bé xíu đâm vào lòng Tần Hương Lan, khiến bà ta vừa xấu hổ vừa tức giận.
Bà ta thẹn quá hoá giận, lớn tiếng gào lên: “Cậu đang nói cái gì thế, ngay cả con gái tôi cũng không biết hả? Đúng là mắt chó đui mù!”
“Ái chà”.
Lý Hổ nhếch miệng cười: “Con gái bà là tỷ phú Giang Thành à, hay là chủ tịch thành phố Giang Thành thế, tôi có nghĩa vụ phải biết tới cô ta sao?”
“Bà già bà đúng là kỳ lạ”.
“Tôi thấy bà đi từ bên trong ra, chắc là khán giả tới xem buổi biểu diễn đúng không?”
“Nể mặt bà tôi mới nói vài câu với bà, nếu đổi lại là người khác thì đã bị tôi đuổi ra ngoài từ lâu rồi!”
“Tôi, tôi…”
Tần Hương Lan tức tới mức ngực phập phồng lên xuống, sắc mặt trắng bệch.
“A, lại có thêm người muốn tới móc nối mối quan hệ”.
“Đúng thế, thấy đội trưởng Lý Hổ có quyền lực mới đến để kết thân đúng không?”
“Chuyện này cũng chưa chắc, mấy người xem dáng vẻ sồn sồn của bà ta, có lẽ là cô đơn quá nên mới muốn dụ dỗ một thanh niên cường tráng như đội trưởng Lý?”
Đám người xung quanh không ngừng bàn tán.
Tần Hương Lan tức giận váng đầu, hai mắt đen ngòm rồi cứ thế ngã lăn xuống đất.
Chẳng bao lâu sau, Sở Hạ Vũ đang ngồi trên ghế đợi buổi biểu diễn bắt đầu nhận được điện thoại nói mẹ cô bị ngất xỉu.
Sở Hạ Vũ không chút do dự tới thẳng bệnh viện xem tình hình của mẹ.
Lâm Hữu Triết cũng lập tức đi theo.
Còn về buổi biểu diễn, anh cũng chẳng phải người hâm mộ của Tần Mộng Dĩnh, xem hay không cũng chẳng quan trọng.
Mà sau khi tới bệnh viện.
Lâm Hữu Triết lại gặp phải mấy người Sở Văn Xương.