“Cậu ta làm thế là muốn hại chết bệnh nhân sao?”
Nói xong hắn bước đến rút hết kim châm trên đầu Tần Hương Lan ra.
“Phụt!”
Tần Hương Lan vốn dĩ đã dần khôi phục bình thường bỗng phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, thở cũng khó khăn.
“Thấy rồi chứ, cậu suýt nữa hại chết bà ấy rồi”.
Thấy thế bác sĩ Chu lập tức chỉ vào Lâm Hữu Triết lớn giọng mắng.
“Mẹ!”
Sở Hạ Vũ nhìn thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy tim quặn đau.
Mặc dù Tần Hương Lan quyền thế, xấu tính, thậm chí có lần lấy cô ra làm con tốt để kiếm lợi nhưng dù sao cũng là mẹ ruột của cô, cô không thể thờ ơ đứng nhìn.
Sở Hán Trung càng nổi giận: “Lâm Hữu Triết, tao muốn mày đền mạng”.
“Hơ, cháu đã nói rồi, hắn chắc chắn sẽ chữa chết thím ba mà”.
“Lâm Hữu Triết, quả nhiên anh là tên sao chổi, đồ sát nhân”.
“Còn ngây ra đó làm gì, mau chuẩn bị tang lễ đi”.
Mấy người Sở Văn Xương đứng ở đó nói những lời mỉa mai.
“Câm miệng hết cho tôi!”
Lâm Hữu Triết bỗng đứng lên tức giận quát.
Sau đó anh đi đến cạnh giường đẩy mạnh Chu Khánh Bình ra.
“Cậu còn muốn làm gì?”
Chu Khánh Bình tức giận hỏi.
“Nếu vừa rồi anh không rút kim ra thì tình hình của mẹ tôi đã tốt hơn rồi”.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
“Cậu nói gì cơ?”
Chu Khánh Bình bật cười như thể đang nhìn một tên ngốc: “Tôi chưa từng nghe đến việc kim châm có thể chữa được bệnh xuất huyết não này, cậu gạt ai chứ?”
“Hơn nữa cậu có chứng nhận hành y không?”
“Tôi nghe nói cậu chẳng qua chỉ là một người ngoài ngành đọc mấy cuốn sách y học, chẳng có chứng nhận hành nghề gì”.
“Vừa biết được chút chút mà dám cầm kim châm đâm lên đầu bệnh nhân, cậu xem tính mạng con người là cái gì thế, phim thiếu nhi sao?”
Chu Khánh Bình tức giận quát, không chỉ chê Lâm Hữu Triết đến mức không còn chỗ nào chê, mà còn nâng bản thân lên đỉnh cao của đạo đức.
Sở Văn Xương lập tức nói hùa theo: “Bác sĩ Chu nói đúng đấy, Lâm Hữu Triết hoàn toàn không biết quý trọng mạng sống, hắn đang có ý mưu sát”.
“Chúng ta mau báo cảnh sát đi, nhất định phải đòi lại công bằng cho thím ba”.
“Tôi ủng hộ báo cảnh sát, lần này phải khiến Lâm Hữu Triết trả giá, tốt nhất là tử hình”.
Những người nhà họ Sở khác cũng lần lượt tỏ thái độ.
Họ đắc ý nhìn Lâm Hữu Triết, tùy ý chỉ trích.
“À… tôi có thể nói một câu không?”
Trong phòng bệnh bỗng vang lên một giọng nói không đúng lúc với bầu không khí.
Mọi người nhìn sang thì thấy một cô y tá nhỏ.
Chính là Lý Thái Nhi.
“Cô muốn nói gì, có phải tên Lâm Hữu Triết này đe dọa các cô nên cô mới để cậu ta dùng kim châm không?”
Chu Khánh Bình nháy mắt với Lý Thái Nhi tỏ ý cô ấy nên thông minh một chút, mau đẩy hết trách nhiệm tên cái tên xui xẻo Lâm Hữu Triết này đi.
Không ngờ Lý Thái Nhi lắc đầu dè dặt nói: “Thật ra lúc nãy tình trạng bệnh nhân đã có chuyển biến tốt nhờ anh này châm cứu, màn hình CRT hiển thị máu tụ trong não bệnh nhân đã tan đi khá nhiều”.
“Nếu… nếu bác sĩ Chu không rút kim ra thì có lẽ bệnh nhân đã không sao rồi”.