Mọi người kinh ngạc không thể tin nhìn Lý Thái Nhi.
Chu Khánh Bình lộ ra vẻ mặt như gặp ma.
Đợi đến khi hắn phản ứng lại thì lập tức nổi giận bước đến tát Lý Thái Nhi một bạt tai.
“Mẹ kiếp, ý cô là tôi hại bệnh nhân ra nông nỗi này sao?”
Mặt mày hắn dữ tợn, khàn giọng quát: “Tôi là bác sĩ thiên tài hai mươi bảy tuổi đã lấy được bằng Tiến sĩ trong lĩnh vực tim mạch, thế mà cô lại dám vu tội cho tôi, tôi sẽ nói bệnh viện đuổi việc cô”.
Nói xong, hắn lấy điện thoại ra gọi cho viện trưởng bệnh viện.
Lý Thái Nhi ngồi bệt xuống đất, nước mắt chảy dài.
Cô ấy chỉ nói sự thật thôi, tại sao lại bị đánh?
Lâm Hữu Triết không quan tâm đến những điều này, toàn bộ sự chú ý của anh đều ở trên người Tần Hương Lan.
Bị Chu Khánh Bình quấy rối, bây giờ Tần Hương Lan đã bước một chân vào quỷ môn quan, nếu không nghĩ cách thì không thể cứu được nữa.
Im lặng hồi lâu, Lâm Hữu Triết quyết định thực lực một bộ kỹ thuật châm cứu khác.
Phương pháp châm cứu độc quyền của gia tộc Đông Lạc: Chín châm tái sinh.
Nghe nói hễ bệnh nhân còn hơi thở, dùng đến phương pháp châm cứu này thì có thể kéo bệnh nhân từ quỷ môn quan về.
Phương pháp châm cứu này tuyệt đối có trình độ cao hơn “Mười một châm về trời” vài bậc.
Trước đó, Đông Lạc Vô Song chỉ nói tên.
Lâm Hữu Triết muốn hỏi cụ thể nhưng anh ta không chịu nói dù chỉ một chữ.
Sau đó nhân lúc anh ta không để ý, Lâm Hữu Triết giở cuốn sách y học anh ta luôn mang theo bên người mới học được cách châm cứu này.
Nếu thực hiện “Mười một châm về trời”, Lâm Hữu Triết có thể nắm chắc chín mươi chín phần trăm.
Thì “Chín châm tái sinh” này… anh cũng chỉ nắm chắc sáu mươi phần trăm.
“Cậu muốn làm gì, còn không mau cút sang một bên!”
Chu Khánh Bình quay người, quát to với Lâm Hữu Triết.
Đồng thời nói: “Những ai không phận sự thì nhanh chóng tránh ra, chuẩn bị phẫu thuật”.
“Bây giờ phẫu thuật đã không còn kịp nữa rồi”.
Lâm Hữu Triết thản nhiên nói.
Mọi người liếc nhìn mới phát hiện Tần Hương Lan đang nằm trên giường bệnh thực sự chỉ còn thở thoi thóp, không có chút sức lực nào nữa.
Lúc này đừng nói là đến phòng phẫu thuật, chỉ cần di chuyển nhẹ thì có lẽ sẽ chết thật.
“Vậy cậu nói xem phải làm sao bây giờ?”
Chu Khánh Bình trừng mắt nói.
“Đừng làm phiền tôi, tôi có thể chữa được”.
Lâm Hữu Triết rút chín cây kim bạc ra, lạnh lùng nói.
“Hừ, cậu cứ khoác lác đi, nếu lát nữa xảy ra vấn đề gì, cậu phải chịu tất cả mọi trách nhiệm!”
Chu Khánh Bình nói với những người khác: “Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, là thằng nhóc này không đồng ý cho tôi phẫu thuật, còn muốn tiếp tục dùng kim bạc của cậu ta để cứu người”.
“Nếu như lát nữa xảy ra chuyện thì không liên quan gì đến tôi đâu đấy”.
Trên thực tế, với tư cách là bác sĩ, khi hắn rút kim bạc ra khiến Tần Hương Lan hộc máu, hắn đã biết mình làm hỏng việc rồi.
Nhưng hắn không thể thừa nhận!
Một khi thừa nhận thì chính là vết nhơ mãi mãi không cách nào xóa nhòa trong đời hắn.
Có lẽ sau này cũng không cách nào hành nghề này nữa!
Cho nên, hắn phải rũ bỏ sạch sẽ trách nhiệm.