“Xin lỗi tôi thì có ích gì, xin lỗi cậu này đi!”
Hạ Lâm Thương chỉ vào Lâm Hữu Triết phía sau.
Mặt Chu Khánh Bình đỏ bừng, vô cùng nhục nhã.
Bắt một bác sĩ y khoa như hắn đi xin lỗi một tên vô danh tiểu tốt, quả thật còn khó hơn việc giết hắn.
Nhưng người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Hắn cắn chặt răng, đi đến trước mặt Lâm Hữu Triết cúi gập người xuống, nói: “Thưa cậu, là tôi có mắt như mù, xin lỗi!”
Nói xong câu này, Chu Khánh Bình cảm thấy mặt mình khó chịu như bị thiêu đốt.
Ánh mắt của những người xung quanh càng giống như mũi kim nhọn, không ngừng đâm vào tim hắn.
“Cút, đừng làm phiền tôi”.
Lâm Hữu Triết nhíu mày, lạnh lùng nói.
Anh không quan tâm Chu Khánh Bình có xin lỗi anh hay không.
Bởi vì từ đầu đến cuối anh cũng chưa từng để mắt đến những người này.
Nhưng câu nói này lại khiến hai mắt Chu Khánh Bình đỏ ngầu, nghiến răng vang lên tiếng ken két.
Hắn lui về một bên, ánh mắt vô cùng oán hận.
Thù này, hắn nhất định phải trả!
Nửa tiếng sau, Tần Hương Lan cuối cùng cũng hồi phục lại trạng thái bình thường.
Lâm Hữu Triết thở phào nhẹ nhõm, sau đó rút cây kim bạc ra.
“Đã không sao rồi”.
Lần đầu tiên chữa bệnh cho người khác, nhưng kết quả lại tốt hơn mình mong đợi, tâm trạng của Lâm Hữu Triết cũng trở nên tốt hơn.
Viện trưởng đứng bên cạnh thấy hơi khó tin, lập tức tiến lên kiểm tra một lượt, còn gọi y tá chụp CT cho Tần Hương Lan.
Phát hiện được cục máu đông trong não Tần Hương Lan không những đã biến mất, mà cơ thể còn thể hiện trạng thái cơ thể rất khỏe mạnh.
Điều khiến ông ta kinh ngạc hơn là làn da của Tần Hương Lan trông cũng láng mịn hơn rất nhiều, cả người trông như trẻ ra năm sáu tuổi.
Bà ta lúc còn trẻ vốn đã là một người đẹp, nếu không cũng không sinh ra được một cô con gái xinh đẹp như Sở Hạ Vũ.
Lần này trở nên trẻ trung hơn, cả người trông càng có sức hút.
“Chẳng lẽ phương pháp châm cứu Chín châm tái sinh còn tác dụng làm cho người khác trẻ lại?”
Viện trưởng không thể giải thích nổi.
Nhưng ông ta không suy nghĩ nhiều, mà đi thông báo với mọi người rằng tình trạng của Tần Hương Lan đã ổn.
Sở Hạ Vũ thở phào nhẹ nhõm, chạy thẳng về phía Lâm Hữu Triết, nhào vào lòng anh.
“Hữu Triết, cảm ơn anh!”
Sở Hạ Vũ kích động đến mức khóc nức nở, ôm chặt lấy anh.
Lâm Hữu Triết khẽ mỉm cười: “Anh cũng phải cảm ơn em, trong tình huống như vậy em vẫn bằng lòng tin tưởng anh”.
Sở Hạ Vũ bật cười, ánh mắt tràn ngập sự khó tin.
Nói thật, cô cũng không biết mình nghĩ như thế nào mà lại bác bỏ ý kiến của mọi người, lựa chọn tin tưởng Lâm Hữu Triết.
Cô chưa từng thấy Lâm Hữu Triết thể hiện kỹ năng chữa bệnh của mình ở trước mặt cô.
“Cậu bạn, có tiện nói chuyện chút không?”
Bỗng nhiên, Hạ Lâm Thương đi tới nói.
Lâm Hữu Triết vốn không muốn để ý, nhưng lại nghĩ vừa rồi cụ ấy đã nói giúp anh.
Cũng được xem là nợ một ân tình, nên nói: “Được, ông ra ngoài chờ tôi đi”.
Ở cuối hành lang, Hạ Lâm Thương tỏ ra hết sức kích động.
"Có chuyện gì không?"