Lâm Hữu Triết đi đến hỏi.  

 

“Cậu thanh niên, cho hỏi cậu là người của thế gia Đông Lạc sao?”  

 

“Không phải”.  

 

Lâm Hữu Triết lắc đầu.  

 

“Vậy sao cậu biết được phương pháp châm cứu Chín châm tái sinh”.  

 

Hạ Lâm Thương chợt cảm thấy thất vọng, nhưng lại không từ bỏ việc truy hỏi.   

 

“Rốt cuộc ông muốn nói gì, nói thẳng ra đi”.  

 

Giọng điệu Lâm Hữu Triết không vui lắm.  

 

Phương pháp châm cứu Mười một châm về trời và Chín châm tái sinh đều là thuật châm cứu độc nhất của thế gia Đông Lạc.   

 

Đây cũng coi như là anh đang học trộm nên không thể nói toạc ra được.  

 

“Là thế này, lần này tôi từ tỉnh đến là để chữa trị cho một nhân vật lớn”.  

 

“Bệnh tình của ông ta hết sức nghiêm trọng, cho dù là Đông y và Tây y cũng đều đã thử, nhưng không có hiệu quả lắm”.  

 

“Mà sức khỏe của nhân vật lớn kia đang ngày một xấu đi, cứ tiếp tục như vậy, e rằng không kiên trì được bao lâu”.  

 

“Hôm nay tôi tới bệnh viện là để tham gia một cuộc họp thảo luận, nhưng dựa vào năng lực của những người như chúng tôi có lẽ sẽ không thảo luận được điều gì”.  

 

“Cho đến khi tôi thấy cậu thực hiện phương pháp châm cứu Chín châm tái sinh!”  

 

Ánh mắt Hạ Lâm Thương sáng ngời, nhìn chằm chằm Lâm Hữu Triết.  

 

Lâm Hữu Triết yên lặng, sau đó lắc đầu: “Xin lỗi, thứ lỗi cho tôi không có tài cán gì”.  

 

Hôm nay anh đã liều lĩnh phát huy hai phương pháp châm cứu là vì Tần Hương Lan là mẹ vợ anh, nếu anh không làm vậy thì Tần Hương Lan sẽ chết.  

 

Anh không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể liều một phen!  

 

Nhưng người khác bị bệnh, thì liên quan gì đến anh chứ?  

 

Sau tám năm lăn lộn trên sa trường, Lâm Hữu Triết sớm đã quen với việc sống chết.  

 

Nếu có thể trị khỏi cho đối phương thì còn dễ nói.  

 

Nhưng một khi xảy ra vấn đề, những rắc rối lại theo nhau mà đến.  

 

Những việc làm cố gắng mà không chắc chắn như vậy, anh sẽ không bằng lòng làm.  

 

“Cậu thanh niên, cậu có năng lực treo hồ lô cứu thiên hạ như trong huyền thoại, sao lại không bằng lòng ra tay cứu người chứ? ”  

 

Hạ Lâm Thương nói với vẻ khó tin.  

 

“Tôi không phải là bác sĩ, hôm nay ra tay cứu chữa chẳng qua cũng là tình cờ, ông hãy quên chuyện này đi”.  

 

Nói xong, Lâm Hữu Triết xoay người rời đi.  

 

Hạ Lâm Thương sững người tại chỗ, lắc đầu cười gượng.  

 

Sau khi trở lại phòng bệnh, đám người Sở Văn Xương đã rời khỏi từ sớm.  

 

Bọn họ dĩ nhiên là sợ Lâm Hữu Triết sẽ tìm đến tính sổ với họ về việc yêu cầu sáu mươi phần trăm lợi nhuận.   

 

“Hữu Triết, chuyện gì vậy?”  

 

Sở Hạ Vũ tiến lên hỏi.  

 

“Không có gì, ông ta hỏi anh có muốn làm học trò của ông ta không”.  

 

Lâm Hữu Triết mỉm cười, tìm bừa một lý do.  

 

Sở Hạ Vũ cũng không nghi ngờ anh.  

 

Mặc dù hôm nay Lâm Hữu Triết thể hiện kỹ năng y thuật rất tốt, nhưng Sở Hạ Vũ lại thấy, anh chắc chắn không lợi hại bằng những tiền bối đáng kính nể kia.  

 

Không thấy ngay cả viện trưởng của bệnh viện này cũng phải kính nể Hạ Lâm Thương sao?  

 

“Hữu Triết, anh biết y thuật từ lúc nào vậy, cả em cũng không biết”.  

 

Lúc này, Sở Hạ Vũ lại hỏi.  

 

“Trước đây ở trong quân đội có học một chút, dù sao những người làm lính như bọn anh luôn rất dễ bị thương mà”. 

Advertisement
';
Advertisement