Lâm Hữu Triết vừa cười vừa giải thích: “Điều quan trọng hơn là tình trạng của mẹ chúng ta không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ, là bác sĩ họ Chu kia nói quá lên, muốn chúng ta đưa phong bì thôi”.
Vừa nhắc tới Chu Khánh Bình, Sở Hạ Vũ lại tức lên.
“Bảo sao anh ta lại như vậy, hóa ra là muốn có phong bì, anh ta còn nói anh như thế, thật khiến em tức muốn chết!”
Ở ngoài cửa, Sở Tịnh Tuệ đang nghe lén bên trong nói chuyện.
Nghe xong những lời này, cô ta lập tức chạy ra ngoài đi tìm Sở Văn Xương và Đường Tinh Hà ở bãi đậu xe.
“Sao rồi, có nghe được gì không?”
Sở Văn Xương vội vàng hỏi.
"Nghe được rồi!"
Mặt Sở Tịnh Tuệ phấn khích nói: “Thì ra thằng Lâm Hữu Triết đó vốn không phải là thần y gì, cậu ta chẳng qua là có học một chút ở trong quân đội thôi!”
“Còn nữa, tình trạng của thím ba cũng không đến nỗi nghiêm trọng, bên bệnh viện hù dọa người thôi, chẳng qua là muốn có thêm tiền trà nước”.
“Thì ra là như vậy”.
Sở Văn Xương và Đường Tinh Hà vừa nghe thấy thế đều thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng, tiền bối Hạ đó…”
Đường Tinh Hà vẫn hơi nghi hoặc.
“Ông ta là cái thá gì chứ?”
Sở Tịnh Tuệ phất tay, hoàn toàn không quan tâm: “Tiền bối Hạ đó đã bao nhiêu tuổi rồi, hoa mắt nhìn lầm cũng là chuyện bình thường mà?”
“Nói tóm lại Lâm Hữu Triết là một thằng vô dụng, chỉ có vận may tốt, mèo mù vớ cá rán, chúng ta không cần phải lo sợ”.
Đường Tinh Hà hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Đúng rồi, ba ngày sau một nhân vật lớn ở Giang Thành sẽ tổ chức tiệc, anh lấy được mấy chỗ, đến lúc đó sẽ đưa các em đi chơi”.
“Những bữa tiệc như vậy rất sang trọng, nhà quê như gia đình Sở Hạ Vụ cả đời này cũng không có cơ hội tiếp xúc đâu!”
Ở bệnh viện.
Tần Hương Lan đã tỉnh lại.
Với sự chăm sóc tận tâm của Sở Hạ Vũ, Tần Hương Lan cũng dần hồi phục.
"Con gái, rốt cuộc mẹ bị sao vậy?"
Tần Hương Lan hỏi.
Trí nhớ của bà ta vẫn đang ở lúc bị Lý Hổ làm cho tức đến ngất xỉu.
Mọi chuyện xảy ra sau đó, bà ta hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.
Sở Hạ Vũ kể lại tường tận những chuyện đã xảy ra.
"Hừ, không ngờ thứ vô dụng như nó cũng có lúc nhờ vả được".
Tần Hương Lan nói xong, không những không cảm kích trước lòng tốt của Lâm Hữu Triết, giọng điệu còn cực kỳ chê bai.
"Mẹ, Hữu Triết đã cứu mẹ, mẹ không thể nói với giọng điệu khác sao?"
Sở Hạ Vũ nói.
"Sao lại phải nói nói với giọng điệu khác chứ?"
Tần Hương Lan trừng mắt: "Nếu như không phải nó thì mấy người bà nội con có còn bị Lý Hổ đuổi đi không?"
"Chỉ vì giải quyết mớ hỗn độn nó gây ra, mẹ mới bị tức đến ngất xỉu, nó cứu mẹ chẳng phải là điều đương nhiên à?"
"Vả lại, mẹ đường đường là mẹ vợ của nó, nó dám không cứu mẹ thử xem!"
"Suy cho cùng, nguyên nhân của mọi chuyện đều do tên vô dụng này, đã không có tài cán gì, lại còn chuyên đi gây rắc rối".
"Biết chút y thuật thì đã sao chứ, nó đã kiếm được đồng tiền nào cho nhà mình chưa?"
"Ngoài việc chỉ biết ăn bám con thì nó còn có tài cán gì chứ?"
"Cũng chỉ là thứ vô dụng bám váy đàn bà thôi!"
Tần Hương Lan càng nói càng tức, giọng to đến mức ngoài cổng cũng nghe thấy.