“Thu Thu đã rất buồn, cô là chị em tốt nhất của cô ấy, mà còn dẫn theo một thằng nhóc tới bỡn cợt cô ấy nữa sao?”
“Loại người này, sao có thể biết chữa bệnh chứ, tôi thấy là thủ đoạn lừa đảo mới đúng!”
Ánh mắt người đàn ông tràn đầy sự thù địch, nhìn chằm chằm Lâm Hữu Triết.
“Cố Phàm, anh có ý gì?”
Lý Thái Nhi không vui nói: “Anh dựa vào đâu mà bôi nhọ bạn tôi?”
“Thái Nhi, tôi chỉ sợ cô bị người ta lừa thôi!”
Cố Phàm hoảng loạn, lập tức trấn an Lý Thái Nhi.
Nhưng cô ấy đã không thèm để ý đến hắn, mà kéo thẳng Lâm Hữu Triết đến trước mặt Mộc Thu.
“Thu Thu, nếu cậu tin mình, hãy nói tình hình bệnh của ông Mộc cho anh ấy, để xem anh ấy có cách nào chữa trị không”.
“Chuyện này...”
Mộc Thu chần chừ.
Thân phận của ông nội Mộc Thu khá đặc biệt, cho dù là bệnh tình cũng không thể tùy tiện tiết lộ ra ngoài.
Người đàn ông bên cạnh Mộc Thu nhìn ra Mộc Thu đang rối rắm.
Hắn nói: “Thái Nhi, nếu bạn cô giỏi như vậy hay là để anh ta thể hiện khả năng cho chúng tôi xem trước đã”.
“Đợi đến khi anh ta chứng minh được bản lĩnh, Thu Thu ắt sẽ nói cho anh ta biết những gì anh ta muốn”.
“Đúng vậy, bảo anh ta nhìn xem trên người tôi có bệnh gì?”
Cố Phàm tiến lại gần: “Nếu anh không nhìn ra vấn đề của tôi thì chứng tỏ anh là một kẻ lừa đảo!”
“Nể mặt Thái Nhi, tôi cho anh một cơ hội cút xéo!”
“Nếu không, tôi sẽ có cách khiến anh không sống yên ổn ở Giang Thành!”
Nghe thế, Lâm Hữu Triết không nói gì.
Một lúc lâu sau, anh mới đáp: “Tôi nghĩ, có lẽ các người đã hiểu sai hai chuyện rồi”.
“Thứ nhất, tôi không muốn biết bệnh tình của ông nội cô ấy”.
“Thứ hai, tôi chữa bệnh để cứu người, không phải trò đùa, không phải ai muốn xem bệnh là có thể xem”.
“Cô Lý, xem ra lần này không thể trả ân tình cho cô, lần sau cô cần gì thì cứ tới tìm tôi”.
Lâm Hữu Triết gật đầu với Lý Thái Nhi, định quay người rời đi.
“Đợi đã!”
Cố Phàm bước lên một bước, chắn trước mặt Lâm Hữu Triết.
“Anh nghĩ đây là nơi anh muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”
Hắn trợn mắt, không có ý tốt nói.
“Anh muốn thế nào?”
“Chắc là anh không biết Thu Thu có thân phận gì phải không?”
“Người muốn giả danh để lừa bịp cô ấy đều sẽ không có kết cục tốt đâu”.
Cố Phàm cười khẩy.
Từ sau khi ông nội của Mộc Thu bị bệnh, cứ một khoảng thời gian lại có người tự xưng là “thần y” đến lừa gạt.
Thậm chí còn có một vài kẻ lừa đảo nói ông cụ bị trúng tà.
Họ làm đủ trò trừ tà, cuối cùng đều không có tác dụng.
Những người đó là ví dụ điển hình cho việc lợi dụng cháy nhà hôi của.
Tất nhiên người nhà họ Mộc cũng không dễ lừa.
Bây giờ cỏ trên mộ của mấy tên thần côn, thần y đó có lẽ đã cao đến hai mét.
“Cố Phàm, anh ấy là bạn tôi, anh muốn làm gì?”
Lý Thái Nhi bước tới, ngăn giữa hai người.
Hành động này khiến sự hung ác trong mắt Cố Phàm càng thêm sâu.
Hắn thích Lý Thái Nhi từ lâu, cố hết sức cũng không theo đuổi được, thậm chí Lý Thái Nhi còn không thích nói chuyện với hắn.
Nhưng tên này rõ ràng mới quen Lý Thái Nhi không lâu, đã được cô ấy bảo vệ như thế, hắn không ghen tị mới là lạ.
“Thái Nhi, chắc chắn cô đã bị anh ta lừa rồi, cô mau tránh ra, hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ anh ta một bài học nhớ đời, để anh ta biết kết cục kẻ lừa đảo là thế nào!”
Cố Phàm đẩy Lý Thái Nhi, vén tay áo lên muốn ra tay với Lâm Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết khẽ mỉm cười, nhìn hắn rồi nói: “Anh muốn biết trên người mình có bệnh gì phải không?”
“Bây giờ tôi có thể nói cho anh”.
“À, vậy anh nói đi, nếu nói sai chỗ nào thì tôi sẽ cho anh biết sự lợi hại của tôi!”