Cố Phàm cười khẩy, hắn tưởng rằng Lâm Hữu Triết chỉ đang cố tỏ vẻ.  

 

“Chứng bệnh của anh là xuất tinh sớm, liệt dương, sức không đủ lâu, nếu tôi đoán không nhầm, lần vận động gần đây nhất của anh chỉ kéo dài khoảng ba phút phải không?”  

 

“Chuyện này có liên quan đến thói chơi bời quá độ thường ngày của anh, hơn nữa anh suốt ngày rượu chè, cơ thể đã sớm bị suy nhược, nếu không biết kiềm chế, có lẽ sẽ hoàn toàn mất chức năng đàn ông”.  

 

Lâm Hữu Triết bình tĩnh nói.  

 

Khi nghe những lời này, sắc mặt Cố Phàm bỗng nhiên tái nhợt.  

 

Hắn há miệng, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ, hiển nhiên tất cả đều bị Lâm Hữu Triết nói trúng.  

 

Gương mặt của hai cô gái Lý Thái Nhi và Mộc Thu hơi ửng đỏ, nhìn sang chỗ khác.  

 

Thật ra, nguyên nhân Lý Thái Nhi chán ghét bài xích Cố Phàm rất đơn giản.  

 

Cô ấy cũng học y.  

 

Dù khả năng chữa bệnh không quá tài giỏi.  

 

Nhưng một số đặc trưng trên cơ thể Cố Phàm đã nói cho cô ấy biết một vài điều.  

 

Ví dụ như hốc mắt lõm sâu, bước chân không có lực, mắt sưng phù...  

 

Sớm đã cho thấy hắn là người có cuộc sống riêng tư không biết kiểm soát.  

 

Người đàn ông như thế có thể nương tựa cả đời sao?  

 

Nhưng cô ấy không ngờ bệnh tình của Cố Phàm đã nghiêm trọng đến vậy.  

 

Lúc này, Cố Phàm chợt tỉnh ngộ.  

 

Sắc mặt hắn đỏ bừng, hung hăng quát Lâm Hữu Triết: “Mày nói láo, ông đây không gặp những vấn đề đấy!”  

 

“Tao nói cho mày biết, tao không có triệu chứng nào như mày vừa nói cả!”  

 

“Mày nói sai rồi, tất cả đều sai hết”.  

 

“Mẹ mày, dám lừa gạt cả tao?”  

 

“E rằng mày không biết chữ chết viết thế nào nhỉ!”  

 

Nói xong, hắn lấy điện thoại ra gọi một cuộc.  

 

Nhưng trong mắt người khác, hàng loạt hành động của hắn như đang cố gắng che đậy.  

 

“Thằng chó, mày chết chắc rồi!”  

 

Sau khi cúp điện thoại, Cố Phàm lạnh lùng nói.  

 

“Bây giờ quỳ xuống, dập đầu nhận lỗi với tao!”  

 

“Sau đó thừa nhận những lời mày nói lúc nãy là vớ vẩn, tao có thể suy xét tha cho mày một mạng, chỉ đánh gãy chân của mày!”  

 

“Ồ, anh muốn đánh gãy chân tôi à?”  

 

Lâm Hữu Triết bật cười.  

 

Là hắn muốn nghe triệu chứng bệnh của mình, cũng là hắn thẹn quá hóa giận sau khi nghe triệu chứng bệnh.  

 

Bây giờ đám cậu chủ và cô chủ trong các gia tộc càng ngày càng khó hầu hạ.  

 

“Mày cười cái gì?”  

 

Cố Phàm càng thêm khó chịu.  

 

Bây giờ người này không phải nên sợ đến mức run lẩy bẩy, quỳ rạp trên mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ sao?  

 

Tại sao anh ta còn có thể cười được chứ!  

 

“Tôi cười vì các người quá nhàm chán, thời gian của tôi rất quý báu, không rảnh để chơi cùng các người”.  

 

Lâm Hữu Triết nói xong, nhấc chân định rời đi.  

 

“Đứng lại cho tao!”  

 

Cố Phàm nổi giận, giơ nắm đấm rồi xông đến.  

 

Rầm!  

 

Chỉ với một cú đá, Cố Phàm đã bị đánh nhếch nhác như một bao cát.  

 

Mộc Thu và Lý Thái Nhi hét lên chói tai.  

 

“Tính tình tôi không tốt lắm, đừng trêu chọc tôi”.  

 

Lâm Hữu Triết thản nhiên nói.  

 

Cố Phàm giãy giụa và đứng dậy giữa đống đổ nát, sự điên cuồng trong mắt đã bị thay thế bởi nỗi sợ hãi.  

 

Hắn đã tập luyện chiến đấu tự do ba năm, trong tình huống bình thường, đối phó với hai, ba người khỏe mạnh thì không thành vấn đề.  

 

Nhưng vừa nãy, hắn chưa kịp nhìn rõ động tác chân của Lâm Hữu Triết thì đã bị đá bay.  

 

Thằng nhóc này sao có thể lợi hại như vậy chứ?  

 

Nhìn thấy Lâm Hữu Triết sắp rời khỏi phòng, một nhóm côn đồ hung hăng xông thẳng vào.  

 

Dẫn đầu là một gã đàn ông cao lớn, trong miệng ngậm điếu thuốc.  

 

Lỗ mũi hắn hất lên, mang dáng vẻ ông đây mạnh nhất thế giới.  

 

Gã đàn ông vạm vỡ dẫn người đến trước mặt Lâm Hữu Triết, hét lớn: “Thằng nhóc con, mau cút sang một bên cho ông nội, nếu không... Bốp!”  

 

Lâm Hữu Triết tát hắn một bạt tai.  


Gã đàn ông vạm vỡ bay thẳng ra ngoài, đè lên cả đám đàn em.

Advertisement
';
Advertisement