Đại ca!  

 

 

Đám côn đồ không ngờ đại ca của mình vừa xuất hiện đã bay thẳng ra ngoài.  

 

"Ranh con, đứng lại cho tao!"  

 

Gã đàn ông vạm vỡ đứng dậy, vẻ mặt dữ tợn: "Mày lại dám đánh tao, tao phải chặt đứt hai tay của mày!"  

 

Đám côn đồ ngay lập tức rút dao xông về phía Lâm Hữu Triết.  

 

Những vị khách khác trong quán cà phê, thấy ở đây bỗng xảy ra mâu thuẫn, lần lượt bỏ chạy ra ngoài, nhưng cũng có người cũng không vội vàng rời đi.  

 

"Thằng nhóc này là ai, lẽ nào cậu ta không biết anh Chó là người bảo kê của con phố này sao?"  

 

"Chắc là từ nơi khác đến. Hiện giờ tình hình Giang Thành hỗn loạn, tất cả thế lực đều được chấn chỉnh. Anh Chó cũng là một đàn anh chỉ mới nổi danh gần đây thôi, không biết cũng là chuyện bình thường”.  

 

"Vậy cậu ta xong đời rồi, tôi nghe nói lần trước anh Chó chặt đứt tay chân của một đối thủ để ra oai, treo cổ đủ ba ngày ba đêm bên ngoài Giang Thành đấy!"  

 

Tiếng xì xào bàn tán không ngừng vang lên.  

 

Trên mặt anh Chó hiện ra vẻ đắc ý.  

 

Nhưng trong giây tiếp theo, vẻ tự mãn trên mặt hắn lập tức tiêu tan, rồi biến thành sợ hãi.  

 

Bịch bịch bịch!  

 

Mấy tên đàn em của hắn đều bị hất văng ra xa, ngay cả một góc quần áo của Lâm Hữu Triết cũng không đụng đến được.  

 

Bàn ghế trong quán cà phê bị đập tan tành.  

 

Chỉ trong nháy mắt.  

 

Hơn hai mươi tên đàn em mà hắn dẫn theo đều bị đánh xơ xác.  

 

"Mày, mày rốt cuộc là ai?"  

 

"Mày không biết tao là ai sao?"  

 

Anh Chó khó tin trừng lớn hai mắt nhìn Lâm Hữu Triết.  

 

Lâm Hữu Triết liếc xéo hắn rồi xoay người rời đi.  

 

Nói chuyện với loại người như vậy chỉ lãng phí thời gian mà thôi.  

 

Nhưng cảnh tượng này lại khiến anh Chó nổi giận.  

 

Hắn sắp trở thành một trong những bá chủ thế giới ngầm Giang Thành!  

 

Mà tên này lại dám không nể mặt hắn.  

 

Tự tìm đến cái chết!  

 

Lần sau gặp lại, hắn nhất định sẽ khiến tên nhóc này chết không có chỗ chôn!  

 

Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, anh Chó đi đến trước mặt Cố Phàm, vẻ mặt nịnh nọt: "Cậu chủ Cố, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, để cậu chê cười rồi”.  

 

"À, thằng nhóc mà cậu muốn chúng tôi dạy dỗ đâu, tôi sẽ giúp cậu đánh gãy tay chân của hắn!"  

 

Cố Phàm mỉm cười cứng ngắc, xua tay nói: "Bỏ đi, để sau rồi nói”.  

 

Không phải hắn muốn để Lâm Hữu Triết đi, mà là thực lực của Lâm Hữu Triết thực sự thâm sâu không thể lường.  

 

Cố Phàm chỉ điên cuồng, chứ không phải ngu, không ngu đến mức đến tận nơi cho người ta đánh.  

 

Tuy nhiên, mấy ngày nữa ông nội của Mộc Thu sẽ tổ chức một bữa tiệc.  

 

Tới lúc đó, bố hắn sẽ dẫn đến một vị trưởng lão nhà họ Cố ở tỉnh.  

 

Chờ khi trưởng lão gia tộc đến, Lâm Hữu Triết nhất định khó thoát khỏi con đường chết.  

 

Bây giờ, cứ để Lâm Hữu Triết sống yên ổn thêm mấy ngày.  

 

"Tôi thực sự bị các người chọc tức chết, tôi khó khăn lắm mới nhờ được người tới, sao các người có thể như vậy?"  

 

Lúc này, Lý Thái Nhi suy sụp hét lớn, hai dòng nước mắt không ngừng rơi xuống.  

 

Mộc Thu vừa định an ủi, Lý Thái Nhi đã gạt tay ra rồi nói: “Thu à, mình không ngờ rằng ngay cả cậu cũng không tin tưởng mình, cậu khiến mình quá thất vọng!"  

 

Vừa dứt lời, cô ấy quay đầu và chạy ra khỏi quán cà phê.  

 

"Thái Nhi!"  

 

Mộc Thu muốn đuổi theo, nhưng bị người đàn ông bên cạnh ngăn lại.  

 

"Thu Thu, đừng đuổi theo, bây giờ tâm trạng Thái Nhi không tốt, để cô ấy tự bình tĩnh lại”.  

 

"Có lẽ tôi thật sự hiểu lầm cậu ấy rồi”.  

 

Mộc Thu suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu thở dài.  

 

"Bỏ đi, chúng ta trở về trang viên, sức khỏe của ông nội càng ngày càng kém, tôi muốn ở bên ông nhiều hơn”.  

 

"Được rồi, bọn anh đưa em về”.  

 

Người đàn ông đứng dậy, chủ động nói.  

Advertisement
';
Advertisement