Cả ba người rời quán cà phê, vừa mới lên xe thì một giọng nói sang sảng vang lên.
"Đây không phải là cô Mộc sao, sao cô lại ở chỗ này?"
Ba người quay đầu nhìn, phát hiện người vừa nói lại là Hạ Lâm Thương.
"Ông Hạ, thật trùng hợp, sao ông lại tới đây?"
Mộc Thu cười vui vẻ, bước tới ôm lấy cánh tay ông lão.
Hạ Lâm Thương mỉm cười: "Tôi đến hiệu thuốc gần đây mua một ít dược liệu về điều dưỡng cho ông nội của cô”.
"Ông Hạ, thật sự chỉ có thể điều dưỡng thôi sao? Bệnh của ông nội cháu không thể chữa khỏi hoàn toàn được à?"
Ánh mắt Mộc Thu mang theo vẻ bi thương, buồn bã nói.
Hạ Lâm Thương thở dài, lắc đầu tự trách: "Tất cả đều tại y thuật của tôi không đủ cao siêu, nhìn thấy người bạn già của mình không thể yên ổn tuổi già, trong lòng cũng vô cùng khó chịu!"
"Đúng rồi!"
Hạ Lâm Thương đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Nếu có thể nhờ chàng trai kia giúp đỡ thì ông nội cô vẫn còn có cơ hội”.
"Chàng trai nào cơ?"
Mộc Thu ngơ ngác chốc lát rồi vội vàng hỏi.
Hạ Lâm Thương kể lại những chuyện đã xảy ra khi trước.
Bao gồm cả một số miêu tả về Lâm Hữu Triết.
"Bệnh viện thành phố số một, đó không phải là nơi Thái Nhi làm việc sao?"
Mộc Thu run rẩy, lấy tay che đôi môi đỏ mọng: "Chẳng lẽ người đàn ông hôm nay cậu ấy đưa tới chính là chàng trai mà ông Hạ nói sao?"
"Cái gì?"
Hạ Lâm Thương trừng mắt, vội vàng bảo Mộc Thu mô tả diện mạo của Lâm Hữu Triết.
Mộc Thu nói xong, Hạ Lâm Thương đập ngực giậm chân, vô cùng tức giận.
"Quá hồ đồ!"
Cụ ấy chỉ vào Mộc Thu và thở dài nói: "Mặc dù chàng trai ấy còn trẻ, nhưng cậu ấy là một trong những người có y thuật tốt nhất tôi từng gặp trong đời”.
"Lúc trước tôi thành tâm mời nhưng bị từ chối. Lần này cậu ấy chủ động tới cửa, sao các cô lại đuổi người ta đi chứ!"
"Cháu... cháu không biết anh ấy lợi hại như vậy”.
Mộc Thu cũng vô cùng hối hận.
Nếu cô ấy sớm biết Lâm Hữu Triết giỏi như vậy thì sao có thể thất lễ với anh được chứ?
Dù anh có ra điều kiện gì đi chăng nữa, chỉ cần cứu được ông nội thì cô ấy cũng sẽ bằng lòng dù có hy sinh tất cả.
Người đàn ông còn lại và Cố Phàm đứng sau lưng đưa mắt nhìn nhau.
Cố Phàm vẫn không tin nói: "Tiền bối Hạ, ông không phải hoa mắt mà nhìn nhầm người chứ?"
"Câm miệng!"
Không đợi Hạ Lâm Thương bày tỏ thái độ, Mộc Thu đã lớn tiêng khiển trách hắn.
"Cố Phàm, tôi nể mặt bố mẹ anh mới để anh đi theo tôi, không phải anh đang cho rằng anh là bạn tôi đấy chứ?"
"Bây giờ ngay cả ông Hạ mà anh cũng dám chất vấn, anh cho rằng anh là thá gì, anh xứng sao?"
Sau khi bị trách móc, gương mặt của Cố Phàm đỏ bừng, nhưng không dám phản bác lại.
Gia tộc của Thu Mộc có bối cảnh vô cùng kinh người.
Dù là nhà họ Cố có địa vị nhất định ở tỉnh Thao Tiến cũng không dám làm càn trước mặt Mộc Thu.
"Thu à, Cố Phàm không phải có ý đó, cậu ta cũng chỉ có lòng tốt thôi”.
Người đàn ông lại nói một lần nữa.
Mộc Thu lạnh lùng hừ một tiếng, rồi nói: "Ông Hạ, nói cho cháu biết thông tin liên lạc của chàng trai kia đi, cháu sẽ đi cầu xin anh ấy!"
"Cháu sẽ không bỏ cuộc cho đến khi anh ấy đồng ý!"
Hạ Lâm Thương suy nghĩ một lúc,cũng hơi bối rối.
Cụ ấy biết rất rõ rằng những người như Lâm Hữu Triết không thích bị quấy rầy.
Nếu Mộc Thu gióng trống khua chiêng, có thể phản tác dụng.
"Đừng lo lắng, ông Hạ, cháu đi một mình, cháu sẽ không để cho anh ấy thấy cháu phiền!"
Nghe vậy, Hạ Lâm Thương đồng ý rồi nói với Mộc Thu thông tin phòng bệnh của Tần Hương Lan.
Tần Hương Lan là mẹ vợ của Lâm Hữu Triết, chỉ cần tìm bà ta, còn lo gì không thể tìm thấy Lâm Hữu Triết.
Mộc Thu gật đầu, lập tức lên xe lái về phía bệnh viện thành phố số một.
"Cậu chủ Lưu, không hành động sao?"
Cố Phàm không nhịn được hỏi.
"Sao lại không hành động?"
Lưu Hồng Khải nhếch miệng cười khẩy: "Người phụ nữ tôi thích thì sao có thể ăn nói khép nép với người đàn ông khác chứ”.