Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Hoàng Thắng thở dài, giải thích cho Tô Vũ hiểu: "Nói thí dụ như Thần Ma huyết dịch đi, ai mà không muốn dùng thứ này chú thể? Ta cũng muốn, nhưng ta không dám tranh, bởi vì ta khẳng định chính mình không có cách nào tranh nổi, chỉ có thể thành thành thật thật dùng một chút tinh huyết của các tiểu chủng tộc để chú thể, như vậy thì sẽ không ai để ý tới ta. Nhưng nếu ta đứng lên tranh giành, ngươi cảm thấy những người khác sẽ để yên cho ta dễ dàng cầm tới sao?"

"Ngươi trả giá nhiều bao nhiêu thì mới có thể thu hoạch ngược về bấy nhiêu! Cường giả hằng cường! Không phải mọi người cố ý nhằm vào ngươi, mà là khi ngươi không đủ năng lực nhưng lại muốn đoạt lấy đồ vật quá phận của mình, vậy thì rõ ràng là ngươi đã tự tìm phiền toái cho chính bản thân."

Hoàng Thắng nói hết sức thành khẩn, mặc dù cảnh giới Đằng Không của anh trong mắt người khác có lẽ rất đáng gờm rồi, thế nhưng ấm lạnh tự biết. Nếu Hoàng Thắng anh thật sự có năng lực, tội gì phải lặn lội tới Nam Nguyên làm quan chủ khảo chỉ vì kiếm có mấy điểm công huân như vậy, có đáng giá không?

Nói đâu xa, ngay cả Bạch Phong hay Lưu Hồng đều là những người mà anh không thể so sánh.

Nếu không phải như thế, hà tất anh phải xu nịnh Lưu Hồng, thay gã ta làm công việc này?

Đều là Đằng Không, ai còn sợ ai nữa?

Mấu chốt là, không đáng, không cần thiết, cũng không thể trêu vào.

Giờ khắc này, Tô Vũ giống như thấy được ánh đao bóng kiếm, Văn Minh học phủ có vẻ không mấy yên ổn... Không, chính xác là bất luận học phủ nào hẳn cũng đều như vậy!

Nếu ngươi là kẻ không có giá trị, vậy thì dựa vào cái gì yêu cầu người ta bồi dưỡng ngươi?

"Vậy thì Bạch lão sư rất nguy hiểm sao?"

"Cái này ta không dễ phán đoán, bất quá Bạch Phong tiến vào Đằng Không thất trọng, chỉ sợ cũng là người có chút tư tâm. Nếu có đồ vật hợp ý, khẳng định hắn ta cũng sẽ cực lực đi tranh giành, đến lúc đó, đối thủ của Bạch Phong không chỉ là đám người Lưu Hồng, mà còn là một nhóm người khác mạnh hơn cả Lưu Hồng."

"Lưu Hồng?" Tô Vũ thì thào một tiếng.

Hoàng Thắng giải thích: "Là người vẫn thường đối đầu với Bạch Phong, sau này ngươi đến học phủ liền biết, bất quá khi Bạch Phong đột phá gần đây nhất, kẻ kia vẫn chỉ là Đằng Không lục trọng, ngươi cũng không cần quá để ý."

"Ta đã hiểu rõ, tạ ơn lão sư!"

"Khách khí rồi!"

Hoàng Thắng đã thu chỗ tốt từ Lưu Hồng, cho nên thời điểm khảo hạch Tô Vũ cũng đã ít nhiều gây chút phiền toái cho hắn, nhưng nếu hắn đã thuận lợi vượt qua kỳ sát hạch, vậy thì dĩ nhiên anh phải lấp việc này xuống, miễn cho sau này mọi thứ dở lỡ ra, Bạch Phong cũng không phải là quả hồng mềm mà anh có thể chọc vào.

"Đúng rồi, nếu ngươi và Ngô Lam có đọ sức, tốt nhất đừng để người khác biết chuyện, càng đừng nghĩ đến việc dùng thủ đoạn đối phó nàng... Ngô gia rất mạnh, ngay cả Bạch Phong cũng không thể đụng vào tỷ tỷ nàng ta."

Hoàng Thắng đi rồi, Tô Vũ mới lặng lẽ vò đầu, "Đọ sức ư?"

Hắn nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu, làm gì có chuyện đó!

Ta căn bản không nghĩ tới sẽ cùng cô ngốc kia đọ sức gì gì đấy, mà Hoàng Thắng rốt cuộc đã nhìn thấy chuyện gì mà lại nghĩ bọn họ sẽ nội chiến với nhau?

Tô Vũ lắc đầu, Hoàng Thắng chỉ e đã hiểu lầm.

Ngô Lam trong mắt hắn chỉ là một hài tử còn chưa lớn, so với Trần Hạo còn muốn ngốc nghếch hơn, loại người này sao lại phải đấu đá với nhau làm gì?

Chính mình muốn thu thập nàng còn chẳng phải quá đơn giản sao, có lẽ chỉ cần mấy câu, nàng ta liền đi tìm những tên yêu nghiệt kia đơn đấu đến chết rồi.

"Có thể dùng IQ để nghiền ép thì ai còn muốn động thủ động cước?"

Tô Vũ đóng cửa lại, trong lòng thầm nghĩ, Tô Vũ ta tuyệt đối không phải là kẻ ngốc.

….

Hiệu suất làm việc của bên Đại Hạ Văn Minh học phủ rất nhanh.

Buổi sáng Tô Vũ cùng Hoàng Thắng mới nói chuyện ổn thỏa, thì tới chiều thu hoạch lần này của hắn đã được đưa tới cửa.

Điểm công huân trực tiếp được quẹt qua thẻ của Tô Vũ, lần này hắn thu được không ít điểm, vượt qua vòng sát hạch là được cộng 10 điểm, thứ hạng cao là được ban thưởng thêm 20 điểm nữa, ngoài dự kiến là không nghĩ tới Hoàng Thắng còn gửi cho hắn 20 điểm phụ cấp.

40 điểm công huân ban thưởng, một bản công pháp vạn tộc Thiên Quân cảnh nguyên bản, 3 giọt Nguyên Khí dịch cũng đều được nhân viên phụ trách giao tận tay Tô Vũ.

Còn một vài phần thưởng khác của học phủ thì phải đợi khi nào Tô Vũ nhập học xong thì mới có.

Đây cũng là việc bình thường, miễn cho Tô Vũ nửa đường quyết định không theo Đại Hạ Văn Minh học phủ, chạy đi tới trường khác.

Điểm công huân là thứ khó mà dùng tiền tính toán, quan phương giá cả không đắt, bất quá mua không được, vô phương giao dịch, chợ đen tuy rằng có bán, nhưng bất quá lại dễ dàng xảy ra sự cố.

Như như dựa theo giá trị tinh huyết, cái kia một điểm liền là 3 vạn, dựa theo giá trị của Nguyên Khí dịch thì áng chừng hai vạn.

Tóm lại, lần này sát hạch xong, Tô Vũ dựa vào vị trí đứng đầu mà kiếm lời hơn trăm vạn.

Trước đó Tô Vũ kém chút đã phá sản, hiện tại nhờ đống phần thưởng này mà cuối cùng cũng coi như giải quyết được tình hình khẩn cấp, lần nữa được trải nghiệm cuộc sống của kẻ có tiền.

Hiện tại hắn đã có 42 điểm công huân, Nguyên Khí dịch thì có 3 giọt, Vạn tộc nguyên bản hai quyển (một bản là do cha của Trần Hạo tặng), ý chí chi văn hai thiên, trên thực tế, một thiên trong này chỉ là thứ mà Bạch Phong ngày đó tiện tay viết, cũng không phải là anh ta dùng tinh huyết khắc hoạ, cho nên thời gian bảo tồn ngắn hơn so với ý chí chi văn bình thường.

Hơn hai tháng qua, bản《 Khai Nguyên quyết 》mà Bạch Phong tặng hắn hồi lâu đã không còn tác dụng như lúc trước, cũng may mà kể từ khi Tô Vũ Khai Nguyên cửu trọng xong, nhu cầu sử dụng thứ đồ này cũng không phải quá lớn.

Trừ những cái đó ra, hắn vẫn còn có binh khí và mấy quyển công pháp bình thường khác.

Tiền mặt thì chỉ còn không tới 3 vạn.

Tinh huyết đã tiêu hao hết toàn bộ, hai giọt tinh huyết cuối cùng chính là mấy ngày trước đã để cho tiểu đệ chữ "Máu" hấp thu.

...

"Ai!"

Tô Vũ kiểm kê lại đống đồ được ban thưởng xong, trong lòng vẫn còn thấy có chút tiếc nuối.

Nếu không phải tại mấy tên Chu Thiên Kỳ kia, bây giờ Tô Vũ phải còn nhiều thêm 20 điểm công huân, còn có Tôn trưởng phòng nữa, việc bọn họ cự tuyệt đền bù tổn thất điểm công huân cũng làm cho Tô Vũ cảm giác mình phải chịu tổn thất nặng nề.

Bằng không, với chiến công lần này của hắn, chỉ e đã đột phá trăm điểm, phá vỡ kỷ lục, có thể so với việc giết chết một vị Đằng Không để lấy được điểm công huân.

Thở dài tiếc nuối một hồi, cuối cùng Tô Vũ cũng lắc mạnh đầu, cố gắng dẹp bỏ chuyện này qua một bên, quyết định không tiếp tục xoắn xuýt nữa.

...

Ngày mùng 1 tháng 8, các tân sinh tại các đại học phủ sẽ chính thức nhập học.

Khoảng cách từ giờ đến lúc nhập học vẫn còn hơn một tháng, Tô Vũ quyết định lập kế hoạch cho bản thân trong một tháng này.

Hắn bây giờ đã là Khai Nguyên cửu trọng, ý chí lực chứa đầy 20%.

Việc hắn muốn làm nhất hiện tại chính là sớm đột phá Thiên Quân cảnh, hơn nữa còn phải mau chóng tăng ý chí lực lên.

"Khai Nguyên cửu trọng mà muốn đột phá Thiên Quân thì cần phải tiếp tục khai khiếu, mở ra Thiên Quân chi khiếu, bất quá trước lúc này, mình cần phải chọn lựa một môn công pháp Thiên Quân Cảnh phù hợp với bản thân mới được."

Công pháp Thiên Quân cảnh có rất nhiều, hơn nữa còn không giống nhau, trên đại thể có khả năng dựa vào việc mở ra khiếu huyệt nhiều hay ít để phán đoán độ mạnh yếu.

Tỉ như trong tay Tô Vũ đang có một bản《 Nghệ Thần quyết • Thiên Quân Thiên 》, khai khiếu 72 cái, là một môn công pháp Huyền giai đỉnh cấp.

Mặt khác hắn còn biết quân đội truyền thừa《 Thiên Quân Quyết 》, khai khiếu 36 cái, là công pháp Hoàng giai đỉnh cấp.

Tu luyện công pháp Thiên Quân khác biệt sẽ dẫn tới việc mở ra các khiếu huyệt khác nhau, tiến giai cũng không đồng dạng.


Dùng 9 khiếu làm nhất đẳng, 36 khiếu làm nhất giai.


Mở 36 khiếu là Hoàng giai đỉnh cấp, mở 72 khiếu là huyền giai đỉnh cấp, nếu có thể mở 108 khiếu liền là Địa giai đỉnh cấp.


Dưới tình huống bình thường, trừ phi thật sự không thích hợp tu luyện, bằng không Nhân tộc chủ yếu đều dùng《 Thiên Quân quyết 》làm chủ, mở ra 36 khiếu.


Cái này cũng đại biểu cho việc, đang trong giai đoạn Khai Nguyên cửu trọng, chỉ cần có thể mở ra 4 chỗ khiếu huyệt thì có thể chính thức bước vào Thiên Quân nhất trọng.

Advertisement
';
Advertisement