Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

"Ta nên tu luyện công pháp gì bây giờ?"

Tô Vũ nhíu mày suy nghĩ tới việc lựa chọn.

Về cơ bản thì hắn đã hoàn tất việc mở ra cửu khiếu cơ bản, hiện tại lựa chọn tu luyện công pháp nào sẽ có quan hệ lớn đến thực lực Thiên Quân giai đoạn sau.

"《 Nghệ Thần quyết 》khẳng định không thể tu luyện, cái đồ chơi này là của Vạn Tộc giáo, ta mà dám tu luyện thì nói không chừng sẽ bị đánh đồng là người của bọn chúng, cho nên ta chỉ có thể tu luyện《 Thiên Quân quyết 》?"

Dù sao Tô Vũ vẫn còn trẻ, có chút không cam tâm.

Mở 36 khiếu, quá ít.

Nói là nói, rất nhiều cường giả đỉnh cấp tu luyện cũng lựa chọn công pháp Hoàng giai hoặc là Huyền giai, nhưng năm đó là bởi vì hoàn cảnh không cho phép.

Thời bây giờ đã khác với thời xưa, tu luyện công pháp quá yếu thì kéo theo chiến lực cũng khó mà mạnh được.

Quân đội bên kia hiển nhiên đều là bất đắc dĩ, dù sao thì tư chất của các binh lính cũng không đồng đều, đưa công pháp quá cao thâm cho bọn họ thì chưa hẳn mọi người có thể học được,《 Thiên Quân quyết 》là công pháp phổ biến nhất, hiển nhiên nên dùng cái này làm phương pháp học tập chủ yếu.

Nhưng nếu Tô Vũ cũng học《 Thiên Quân quyết 》, vậy thì rất có thể giai đoạn Thiên Quân, chiến lực của hắn sẽ yếu đi.

Đương nhiên, thân là Văn Minh sư dự bị, kỳ thật Tô Vũ không cần quá để ý tới chuyện này, đợi tới khi hắn đến giai đoạn Đằng Không cảnh, hắn sẽ có một cơ hội chú thể lần nữa, khi đó nếu muốn thì hắn hoàn toàn có thể chuyển tu công pháp khác cường đại hơn.

Nhưng thật lòng thì Tô Vũ không hy vọng ở giai đoạn Thiên Quân mình lại yếu thế hơn kẻ cùng giai, ý chí lực của hắn vốn dĩ đã không bằng những tên yêu nghiệt kia, nếu trên con đường Chiến giả cũng không bằng bọn họ, vậy thì xem như hắn không có cách nào cùng mấy người này tranh giành bất kỳ tài nguyên gì.

"Trước tiên ta phải định ra một công pháp tu luyện thích hợp mới được, làm gì làm, ít nhất cũng phải kiếm được một bản công pháp Huyền giai để tu luyện."

Trong lòng Tô Vũ đã có quyết định, giờ phút này hắn cũng không vội vã đi tu luyện, Khai Nguyên cửu khiếu vừa đột phá, còn cần củng cố một thời gian cho vững chắc.

Ở Nam Nguyên thành, người có thể cho Tô Vũ lời khuyên cũng chỉ có mỗi Liễu Văn Ngạn.

Còn về Bạch Phong... vị lão sư tiện nghi kia, Tô Vũ cũng không biết tình huống của anh như thế nào.

Lại nói, dù hắn muốn liên lạc thì cũng liên lạc không được, trừ phi tìm Liễu Văn Ngạn để hỏi, nhưng Tô Vũ sẽ không đi hỏi, mà thật lòng cũng chẳng muốn hỏi.

...

Ngày mùng 2 tháng 7.

Nam Nguyên học phủ.

Hai ngày sát hạch đã kết thúc, học phủ đã cho học viên về nhà nghỉ hè trong một tháng, giờ phút này, học phủ cực kỳ an tĩnh.

Tháng 6 đã qua, thời tiết cũng bắt đầu nóng dần lên.

Tô Vũ mặc áo sơ mi, chậm rãi đi trên con đường lớn phủ đầy bóng râm, xung quanh không có người nào, khó được có lúc an tĩnh như thế.

Thành tích của các học viên đều được công bố toàn bộ vào ngày mùng 1 tháng 7.

Từ ngày mùng 2 tháng 7, học viên kê khai học phủ mà mình muốn đầu quân, ngày mùng 5 tháng 7 sẽ kết thúc, trước ngày 10 thì các đại học phủ sẽ hoàn thành kế hoạch chiêu sinh.

Ngày 15 tháng 7, các học viên sẽ nhận được phiếu báo đỗ, sau đó có thể cầm phiếu này đi tới các đại học phủ báo danh.

Hiệu suất làm việc của Đại Hạ phủ tương đối nhanh nhẹn, thí sinh dự thi tới đây vô cùng đông đúc, không giống địa phương nhỏ như Nam Nguyên bên này, chỉ có vài ngàn người ghi danh.

Nam Nguyên thật sự quá nhỏ bé, sát vách có vài tòa đại thành khác, học viên dự thi cũng vượt qua con số 3 vạn, xem như gấp mười lần so với thành Nam Nguyên.

Đại Hạ phủ càng nhiều hơn, số lượng thí sinh dự thi phải vượt quá con số 100 ngàn.

Học viên ở Nam Nguyên thành có thể thi đậu vào Chiến Tranh học phủ hoặc Văn Minh học phủ không nhiều, vả lại phần lớn đều chỉ đỗ vào các học phủ bình thườn, còn chân chính thi đậu hai đại học phủ như Đại Hạ Chiến Tranh hoặc Đại Hạ Văn Minh thì vốn chẳng có mấy người.

Lúc này còn chưa tới thời điểm yết bảng danh sách, thế nên bên trong học phủ rất vắng vẻ.

...

Tô Vũ tìm đến nhà của Liễu Văn Ngạn.

Hắn gõ cửa mấy cái lấy lệ rồi tự mình mở cửa đi vào.

Liễu Văn Ngạn giờ phút này đang ở trong phòng bếp nấu cơm, Tô Vũ thấy thế thì vội vàng đi tới, mở miệng đề nghị: "Lão sư, ta giúp ngài nấu."

"Tới ăn chực à?" Liễu Văn Ngạn cũng không quay đầu lại, tiếng cười khẽ vang lên, "Lựa đúng giờ cơm mà tới, ngươi cũng học được tính cách khôn lỏi này rồi nhỉ."

Tô Vũ hơi xấu hổ, ngượng ngùng giải thích: "Không phải, lúc ta tới đây thì chỉ nghĩ không nên tới quá trễ, làm phiền lão sư nghỉ ngơi, ngược lại quên mất hiện tại đang là giờ dùng bữa."

"Nói hươu nói vượn!" Liễu Văn Ngạn cười mắng một tiếng, mở miệng nói: "Giúp ta rửa rau đi! Từ lúc phụ thân ngươi rời đi tới giờ, chắc chắn ngươi chẳng ăn được mấy bữa cơm đàng hoàng. Nam nhân độc thân thì phải học trù nghệ, miễn cho bản thân tự giày vò chính mình."

Tô Vũ vò đầu, cười khan một tiếng chứ không đáp lời.

Tô Vũ tiến vào phòng bếp, bắt đầu phụ giúp Liễu Văn Ngạn rửa rau nhặt rau, Liễu Văn Ngạn một bên xào thức ăn, một bên nói: "Tới chỗ ta làm gì?"

"Ta muốn chọn một công pháp Thiên Quân cảnh đề học, đến nhờ lão sư ra chủ ý hộ."

"Thiên Quân công pháp..." Lời này vừa thốt ra, Liễu Văn Ngạn hơi khựng lại, nửa ngày sau mới tặc lưỡi cảm thán: "Ngươi không nhắc tới thì ta cũng suýt quên ngươi đã là Khai Nguyên cửu trọng! Thật nhanh a!"

Ông đúng thật là đã quên mất chuyện này.

Trên con đường Chiến giả, Tô Vũ thật sự tiến bộ quá nhanh, so với ý chí lực thì nhanh hơn nhiều.

Liễu Văn Ngạn lại cảm khái một tiếng, đoạn thở dài bảo: "Ta đã kêu ngươi đừng dùng tinh huyết tu luyện, ngươi thì hay rồi, không nghe lời. Cái thần văn chữ "Máu" kia có những đặc tính khác ngươi cũng không nói cho ta biết, tỉ như hấp thu tinh huyết, có thể giúp ngươi truyền lại một chút nguyên khí?"

Tô Vũ một mặt xoắn xuýt, lần nữa yên lặng.

Hắn đổi lấy rất nhiều tinh huyết, Liễu Văn Ngạn khẳng định đã biết chuyện.

Hắn tiến bộ nhanh như vậy, vả lại trên thân vẫn luôn phảng phất một chút mùi vị tinh huyết, người bình thường vô phương cảm ứng, nhưng Liễu Văn Ngạn thân là Văn Minh sư thì đương nhiên có thể cảm nhận được.

Rõ ràng, hắn cũng đang suy đoán, có phải thần văn chữ "Máu" chính là nguyên nhân hay không.

Trước khi có được tiểu đệ chữ "Máu", Tô Vũ cũng thường xuyên hối đoái tinh huyết, bất quá số lượng rất ít, vả lại hắn luôn lấy lý do nghiên cứu ra để ngụy trang hành động này, nhưng kể từ sau khi thu được thần văn xong, hắn đã dùng điểm công huân trao đổi tinh huyết thêm nhiều lần, gần như toàn bộ điểm công huân mà hắn tiêu hao đều vì lý do này.

Đổi điểm công huân số lượng lớn như vậy, Liễu Văn Ngạn không biết mới là lạ.

"Thần văn quả thật có đặc tính phụ trợ thân thể tu luyện, việc này cũng không tính là ngoại đạo..." Liễu Văn Ngạn thấy hắn không nói lời nào, cũng không thèm để ý, tự mình lẩm bẩm: "Nhưng ngươi cũng không thể quá mức ỷ lại vào thần văn! Lúc này nên là giai đoạn mà ngươi tự khám phá năng lực của bản thân, kết quả toàn bộ thời điểm Khai Nguyên cảnh, ngươi lại lựa chọn ỷ lại vào cái chữ “Máu” kia. Đợi tới khi ngươi lên Đằng Không, ngươi sẽ gặp phiền toái lớn, bởi vì ngươi không hiểu rõ thân thể chính mình, cũng vô phương chưởng khống nó, việc chú thể của ngươi chắc chắn sẽ gặp rắc rối."

Tô Vũ vội vàng hỏi: "Lão sư, dùng thần văn phụ trợ sẽ chặt đứt tương lai?"


"Vậy cũng không đến mức." Liễu Văn Ngạn thở dài: "Nhưng ngươi đối với thân thể mình hiểu biết không nhiều, không đủ rõ ràng, như vậy khi đột phá cảnh giới Đằng Không, ngươi sẽ tiến bộ rất chậm, bởi vì ngươi khuyết thiếu một mặt cảm ngộ."


Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, còn tốt, như vậy thì không có quan hệ gì với ta.


Hắn cũng không phải thật sự ỷ lại hoàn toàn vào thần văn, chẳng qua là mượn nhờ đặc trưng riêng của sách họa, sớm thu nạp nguyên khí mà thôi.


Đối với việc chưởng khống thân thể, Tô Vũ vẫn có niềm tin rất lớn, bằng không trước đó hắn cũng không cách nào tu luyện thành Lôi Nguyên đao.

Advertisement
';
Advertisement