Liễu Văn Ngạn cũng không khuyên nhủ Tô Vũ gì thêm, bởi vì ông biết, đổi thành chính mình, có một thần văn bá đạo như vậy, ông có thể nhẫn nhịn được dụ hoặc của nó sao?

Thu nạp tinh huyết, phản hồi nguyên khí, trợ giúp tu luyện, đây khẳng định đều là những tác dụng mà rất nhiều người tha thiết ước mơ.

Nhất là Văn Minh sư, bọn họ vốn chủ tu ý chí lực, nhưng vẫn cần phải phụ tu thân thể, vì vậy việc tu luyện cả hai sẽ hết sức mất thời gian, nếu như bọn họ sở hữu được một thần văn có khả năng phụ trợ tu luyện, thế thì chắc chắn rất nhiều người đều sẽ dựa dẫm vào nó hệt như Tô Vũ.

Liễu Văn Ngạn ngẫm nghĩ một chút, kỳ thật nếu Tô Vũ chỉ đi theo con đường Văn Minh sư, thế thì ông cũng không cần quá lo lắng về những việc tương tự.

Nghĩ đến đây, Liễu Văn Ngạn bèn trở về chính đề, nói: "Công pháp Thiên Quân cảnh có rất nhiều, ngươi tùy tiện đi tới bất kỳ cửa tiệm nào bán công pháp thì bọn họ đều có thể đề cử cho ngươi hàng trăm loại khác nhau, bất quá nếu muốn nhắc tới thứ được nhiều người sử dụng nhất, chắc chắn không thể bỏ qua《 Thiên Quân quyết 》, nó được lưu truyền phổ biến nhất bởi vì độ khó khi tu luyện vừa phải, hết sức thích hợp đối với đại chúng bình thường."

"《 Thiên Quân quyết 》là do một đám lão gia hỏa tiến hành soạn thảo công pháp, những phần phía sau đó cũng rất tốt, tỉ như Vạn Thạch cảnh có《 Vạn Thạch quyết 》, Đằng Không cảnh có《 Đằng Không quyết 》, dùng cảnh giới làm tên công pháp, rõ ràng những quyển công pháp này đều có chỗ tốt của nó."

Tô Vũ tò mò hỏi: "Lão sư, vậy ta lập tức tu luyện《 Thiên Quân quyết 》nhé?"

"Gấp cái gì!" Liễu Văn Ngạn một bên đảo thức ăn, một bên nói: "Ta nói, đó là nhằm vào quần chúng bình thường, dù sao thì thiên phú của bọn họ cũng không mạnh, tài nguyên khuyết thiếu, có thể tiến giai cũng đã không tệ rồi, người nào sẽ quan tâm tới cái gì gọi là chiến lực."

"Tu luyện nhanh thì mười mấy hai mươi năm sẽ thành Đằng Không, chung quy thì vẫn hơn vị thiên tài hiếu thắng tu luyện công pháp cường đại mà còn dừng lại tại Thiên Quân kia."

Dù Đằng Không yếu hơn nữa, tu luyện công pháp kém hơn nữa thì cũng không phải người mà Thiên Quân có thể địch nổi.

Là truy cầu cấp tốc tiến giai, hay là truy cầu bản cảnh giới mạnh mẽ, đây cũng là vấn đề đã khiến rất nhiều người xoắn xuýt.

Liễu Văn Ngạn cười nói: "Rốt cuộc là tiến giai nhanh một chút thì tốt hơn, hay là tại bản cảnh giới mạnh mẽ nắm vững mới tốt, điều này rõ ràng là phụ thuộc vào nhu cầu khác nhau của mỗi người. Ngươi không thể yêu cầu một kẻ không có thiên phú đi tu luyện công pháp quá mức cường đại, như vậy thì có khả năng khiến hắn cả một đời chỉ dừng lại tại Thiên Quân cảnh."

"Thế nhưng ngươi cũng không thể bảo thiên tài tu luyện một thứ công pháp quá yếu kém, dù cho có tiến giai nhanh, thì dạng thiên tài này cũng gần như phế đi, khi đó chẳng thể tính là thiên tài được nữa."

"Cảnh giới càng cao, khoảng cách càng lớn, ngươi tu luyện《 Thiên Quân quyết 》đơn thuần đến Sơn Hải cảnh, thế thì ngươi hoàn toàn có khả năng bị tu giả Đằng Không tu luyện thứ công pháp cường đại hơn xử lý ngươi, vậy thì có đạt tới Sơn Hải cảnh cũng chẳng để làm gì. Chiến lực thật sự quá thấp!"

Liễu Văn Ngạn quay đầu nhìn thoáng qua Tô Vũ, "Ngươi là muốn cấp tốc tiến giai, nhưng vẫn muốn thực lực ổn trọng, thế thì nên tìm công pháp tu luyện nào mạnh mẽ một chút?"

Tô Vũ không có chút gì do dự, vội vàng đáp: "Hạn mức càng cao càng tốt!"

Hắn là thiên tài!

Nếu hắn cứ tu luyện công pháp yếu kém thì hắn sẽ rất nhanh lên đến Đằng Không, thậm chí Sơn Hải, nhưng sau đó?

Không có sau đó!

Tới một cảnh giới nhất định sẽ tồn tại một cái cực hạn, giai đoạn ban đầu hắn có thể cực kỳ phong quang, nhưng hậu kỳ chắc chắn sẽ biến thành một sự tồn tại rác rưởi, đây hiển nhiên không phải là con đường Chiến giả mà Tô Vũ theo đuổi.

"Dĩ nhiên, công pháp cũng không phải càng cường đại lại càng tốt, Thiên giai công pháp cũng chưa chắc đã mạnh hơn so với Địa giai, mấu chốt còn nằm ở vấn đề đằng sau, tỉ như có một môn công pháp gọi là《 Phá Thiên quyết 》, Thiên Quân khai khiếu 144 khiếu, là Thiên giai công pháp cấp cao nhất!"

Liễu Văn Ngạn cảm khái giảng giải: "Thiên Quân cửu trọng, khai khiếu 144 khiếu, tồn trữ nguyên khí vô cùng cường đại, bình thường tu luyện《 Thiên Quân quyết 》thì Vạn Thạch cửu trọng đều chưa hẳn so đến được, đó mới là kẻ chân chính có khả năng vượt cấp giết người! Thiên Quân trảm Vạn Thạch, thậm chí còn không phải là trảm Vạn Thạch bình thường."

"Nhưng bản công pháp kia không có phần sau, vô phương đánh vỡ tích lũy Thiên Quân, khả năng cả một đời chỉ có thể dừng lại tại Thiên Quân cảnh, ngươi nói dạng Thiên giai công pháp như vậy rốt cuộc có được tính là lợi hại hay không?"

Tô Vũ lắc đầu, "Không có phần sau, vậy cũng chỉ có thể dựa vào vận khí, dựa vào chính mình tự sáng tạo ra. Thiên Quân cảnh nếu đã có thể sáng tạo ra công pháp tương tự, thế thì đối phương đã chẳng còn là Thiên Quân, bất quá... Nhóm cường giả vô địch kia sao lại không tiếp tục sáng tạo ra phần sau dựa trên bản《 Phá Thiên quyết 》đó?"

"Nói nhảm, người ta có công pháp sở trường của mình, truyền thừa của mình, vì cái gì lại nhất định phải hao phí hàng loạt tinh lực đi bổ sung công pháp cho kẻ khác? Bọn họ chưa hẳn đã không có Thiên giai đỉnh cấp công pháp, cũng không phải là nhất định phải tu luyện môn công pháp này thì mới tiến bộ. Sao có thể bắt họ làm?" Liễu Văn Ngạn liếc mắt nhìn hắn, "Dạng công pháp này ở vạn giới có rất nhiều, ngươi không có khả năng một mực đi theo bổ sung cho bọn họ, cũng chẳng thể bổ sung nổi, không ai có tinh lực rỗi rãi nhiều như thế cả."

"Ta nói ngươi biết, trước mắt Đại Hạ phủ đã có công pháp truyền thừa, thậm chí có khả năng truyền thừa công pháp tu luyện cho tới cảnh giới vô địch."

"Hiện tại đệ nhất công pháp chính là cái mà Đại Hạ vương tu luyện, tên là《 Khai Thiên Vô Số Đao 》..."

Tô Vũ ngây ngẩn cả người, lão sư, ngài nghiêm túc sao?

"Ngươi nhìn ta làm gì?" Liễu Văn Ngạn quay đầu nhìn hắn chằm chằm, "Cũng không phải ta đặt cái tên buồn cười đó, đây là do Đại Hạ vương chính mình làm loạn! Thời điểm ngài ấy thăng cấp Sơn Hải cảnh thì đã gọi nó là《 Khai Thiên 20 Đao 》, khi Đại Hạ Vương đột phá đến đỉnh cấp thì đổi tên thành 《 Khai Thiên 28 Đao 》, qua một quãng thời gian, chính ông ta lại tăng thêm mấy đao nữa, sau đó lại tiếp tục đổi tên!"


Liễu Văn Ngạn cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, "Sau đó đến Vô Địch cảnh, Đại Hạ vương lại muốn đổi tên, mỗi lần đều chỉ tăng thêm số lượng. Văn Minh học phủ ngay từ đầu còn chiều theo ông ấy, để ông ta tự mình cải danh, sau này mới phát hiện như vậy không được, vị đại nhân kia hằng năm đều có thể khai sinh ra thêm mấy đao, sao có thể đổi hoài như thế? Sau này bọn họ liền dứt khoát gọi nó là《 Khai Thiên Vô Số Đao 》."


Tô Vũ trợn mắt há hốc mồm, như thế này cũng được?


"Chớ kinh ngạc, Đại Hạ vương cũng không phải người đầu tiên làm ra sự tích như vậy, trên thực tế, việc cải danh cho một công pháp kỳ thật hết sức phổ biến."


Liễu Văn Ngạn giải thích: "Thời An Bình lịch sơ kỳ, có rất ít cường giả Nhân tộc tự mình sáng tạo ra công pháp, phần lớn công pháp phổ biến trong dân chúng đều là do bên trên tịch thu được từ chiến tranh vạn tộc, sau này không ngừng bổ sung, thế nên danh tự của công pháp mà bọn họ phụ trách cũng không ngừng cải biến. Thật ra như Đại Hạ vương đã được coi là tốt, ông ấy chỉ đổi có mỗi số lượng đao, ai sở hữu bản công pháp trước cũng biết đường mà tự liên hệ với công pháp ra sau. Nhưng có vài người, dứt khoát đổi hẳn cả cái danh tự, hôm nay hắn gọi nó là《 Trảm Long quyết 》, ngày mai giết một con chó xong, hắn lại cải danh thành《 Sát Cẩu quyết 》."

Advertisement
';
Advertisement