Tô Vũ đờ đẫn, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Nói cách khác, thời kỳ đỉnh cao, tổng cộng ngài có 88 viên thần văn, trong đó 22 viên là Nhật Nguyệt, đúng không?"  

             "Ừm."  

             "Lão sư, không phải ngài không có tiền sao? Ở đâu ra lắm ý chí chi văn để ngài xem mà phác họa như này?"  

             Liễu Văn Ngạn nhìn hắn như nhìn thằng đần, "Đại Hạ vương ở ngay cửa học phủ, cần tiền làm cái gì? Không có việc gì thì lại đi nhờ ông ấy viết thêm vài bản ý chí chi văn, đáng tiếc sau này ông ấy rời đi, bằng không thì hai ta cũng đâu có phiền toái như vậy, tùy tiện tìm ông ta viết nhiều thêm vài thiên là xong rồi."  

             Tô Vũ sao lại hỏi câu ngu ngốc như thế?  

             Tô Vũ ngây ngẩn cả người!  

             Đúng rồi, một vị vô địch ở ngay trước cửa nhà, ngươi còn muốn tiền làm gì?  

             Tùy tiện viết xuống mấy chữ không phải chính là ý chí chi văn rồi sao?  

             Đáng tiếc.  

             Đại Hạ vương đi quá sớm, bằng không thì ta cũng mò được chỗ tốt từ ngài ấy rồi.  

             . . .  

             Giờ khắc này, bên rìa Thần giới.  

             Đại Hạ vương không nhịn được muốn mắng người!  

             Nãy giờ kẻ nào cứ đang nghĩ tới ta?  

             Mà xem ra toàn nghĩ những chuyện không tốt.  

             Má nó, quá phiền, có để yên cho lão tử làm việc hay không?  

             Lẽ nào là Nhị tiểu tử? Hừ, nhất định là y, lần sau trở về đánh chết y!  

             . . .  

             Tô Vũ và Liễu Văn Ngạn tự nhiên không biết được mình lại vừa mới gây chuyện cho Hạ Hầu gia.  

             Tô Vũ quan sát cẩn thận biển ý chí của Liễu Văn Ngạn, mở miệng nói: "Lão sư, ta thấy biển ý chí của ngài so ra không hề kém cường giả Nhật Nguyệt. Nếu có thể lấp đầy ý chí lực thì ngài sẽ mau chóng tấn cấp Nhật Nguyệt cảnh."  

             "Đào đâu ra nhiều ý chí lực như vậy."  

             Liễu Văn Ngạn không quá để ý, chuyện này đương nhiên ông hiểu rõ, vấn đề là không có biện pháp.  

             "Phá toái thần văn Nhật Nguyệt, tự khắc có nguồn cung cấp ý chí lực."  

             ". . ."  

             Ngươi câm miệng cho ta!  

             Liễu Văn Ngạn phát hiện, theo thực lực của tiểu tử này tiến bộ, thì khẩu khí nói chuyện của hắn cũng càng lớn. Động một chút lại đòi phá toái thần văn Nhật Nguyệt, ngươi cho rằng thần văn Nhật Nguyệt khắp nơi đều có à?  

             Đương nhiên, trong thức hải của ông hiện giờ có không ít.  

             Nhưng đây đều là di vật của sư phụ, thời điểm liều mạng bất đắc dĩ phải phá toái đã đành, nhưng nếu chỉ phá toái vì để tu luyện thì đúng là điên rồi!  

             Tô Vũ ở bên cạnh lại thuyết phục: "Lão sư, không thì như này đi. Mỗi tháng ngài phá toái một viên thần văn của Ngũ Đại, ta cam đoan chỉ một năm sau, không, chỉ mấy tháng sau là ngài có khả năng thăng cấp Nhật Nguyệt! Lão sư ngài thiên phú vô song, hà tất nhất định phải đi theo con đường của Ngũ Đại."  

             Biển ý chí là của chính mình, ý chí lực cũng là của chính mình, nhưng lại đi uẩn dưỡng thần văn không phải của mình.  

             Sống như ngài bây giờ có khác gì khôi lỗi.  

             Thần văn của Ngũ Đại quả thật rất mạnh.  

             Nhưng nó không thuộc về Liễu Văn Ngạn.  

             Tô Vũ cảm thấy không đáng thay cho Liễu Văn Ngạn, thà ông dứt khoát phá cho rồi. Đổi thành chính mình, hắn nhất định sẽ làm như vậy!  

             Liễu Văn Ngạn nghe mà thấy đau răng, ông vội hỏi: "Nếu ta đưa thần văn cho ngươi, ngươi sẽ xử lý thế nào?"  

             "Lưu một hai cái mượn dùng, còn lại thì tùy thời sẽ phá toái để tu luyện."  

             Liễu Văn Ngạn thấy thật bi ai, uổng công trước đó ta còn từng nghĩ sau này mà chết đi thì sẽ để lại toàn bộ cho ngươi.  

             Thôi, không cho ngươi nữa!  

             Hừ!  

             Liễu Văn Ngạn cố gắng giãy giụa lần cuối cùng: "Thần văn của lão sư ta đã tiếp cận Vĩnh Hằng! Vả lại hiện tại vẫn còn 14 viên. Thần văn chiến kỹ của ông ấy là loại 22 viên, nếu người nào sở hữu được thì chỉ cần bổ sung thêm 8 thần văn là có khả năng nhờ vào đó trực tiếp phá vỡ rào cản, tiến vào vô địch cảnh!"  

             Tô Vũ qua loa gật đầu, "Ừm, rất lợi hại, thần văn chiến kỹ 22 viên dĩ nhiên không tệ. Nhưng rốt cuộc vẫn không phải là do mình tu luyện ra được. Lão sư, chẳng lẽ ngài muốn dựa vào người khác để tấn cấp vô địch?"  

             Liễu Văn Ngạn tuyệt vọng rồi, "Ngươi biết mà, rất nhiều cường giả nhìn chằm chằm vào thần văn chiến kỹ của lão sư, muốn nhìn trộm bí ẩn Văn Minh sư vô địch trong đó."  

             Tô Vũ thở dài, phân tích cho ông nghe: "Thứ nhất, phải là đa thần văn hệ! Thứ hai, toàn bộ thần văn phải là thần văn Nhân tộc. Thứ ba, cần phải dung hợp toàn bộ thành một viên thần văn duy nhất! Thứ tư, có khả năng là cần mở ra Nguyên Thần khiếu, Dương Khiếu cùng m Khiếu hợp nhất, khi đó mới có thể chân chính trên ý nghĩa tấn cấp Văn Minh sư vô địch. Lão sư à, bên ngoài suy đoán còn không bằng chính ngài tự hiểu. Huống chi Ngũ Đại cũng đâu thành công, nếu ông ấy thành công thì thần văn của ông còn có mấy phần ý nghĩa tham khảo."  

             Đúng vậy, Tô Vũ hiểu rõ bản chất còn nhiều hơn phần lớn người đã nghiên cứu vô số năm về việc tấn cấp Văn Minh sư vô địch.  

             Bốn điều hắn nói chính là tổng kết suy luận của hắn, bao gồm cả ý nghĩ của Bạch Phong.  

             Chỉ kẻ nào thực hiện được đủ cả bốn điều kiện này thì mới có khả năng thật sự chứng đạo Văn Minh sư vô địch!  

             Tô Vũ lại nói: "Nếu ta không đoán sai, Văn Minh sư vô địch của Nhân tộc có lẽ cần mở ra 360 Thần khiếu và 360 Nguyên khiếu. Đại khái như vậy mới có thể thành công mở ra lực áp chế của Nhân cảnh. Ta cảm thấy Ngũ Đại còn kém xa, kỳ thật ông ấy vốn không có hi vọng tấn cấp thành công!"  

             ". . ."  

             Giờ khắc này, nội tâm Liễu Văn Ngạn chấn động dữ dội.  

             Bốn điều kiện!  

             Toàn bộ phải đạt thành thì mới có thể trở thành Văn Minh sư vô địch?  

             Ông nhịn không được, dò hỏi: "Nguyên Thần khiếu mà ngươi nói thật sự tồn tại à?"  

             "Thật, ta đã phát hiện ra vị trí của Dương Khiếu. Nguyên Thần khiếu vốn phân làm hai. . ."  

             Tô Vũ đơn giản giải thích lại suy luận của mình, càng nghe, tín niệm của Liễu Văn Ngạn lại càng sụp đổ. Ông lẩm bẩm nói: "Không có khả năng. . . Lẽ nào sư phụ ta còn cách cảnh giới vô địch rất xa?"  

             Không thể nào!  

             Sư phụ đã từng giết vô địch!  

             Mà Tô Vũ lại không hề cảm thấy ngạc nhiên, thật muốn đơn giản như vậy thì Nhân cảnh đã sớm sinh ra Văn Minh sư vô địch, mấy trăm năm qua vẫn không có chính là vì khẳng định rất khó.  

             Ngũ Đại chưa hẳn đã tiếp cận tới cảnh giới này!  

             Thân thể đủ mạnh, ý chí lực cũng mạnh mẽ, thần văn cường đại lại phối hợp với thần văn chiến kỹ thì giết được một vị vô địch cũng không phải là chuyện bất khả thi.  

             Dĩ nhiên người như ông cũng là trăm năm hiếm thấy, có điều nói như vậy không có nghĩa là Diệp Bá Thiên đã thật sự đột phá tới biên cảnh cảnh giới vô địch Văn Minh sư.  

             Tô Vũ không bàn về chuyện này nữa, lúc bấy giờ hắn đã tiến sát lại gần những viên thần văn của Ngũ Đại.  

             Tới gần vòng tròn diệu nhật mới phát hiện, thần văn chiến kỹ của Ngũ Đại có lẽ là một cây rìu, thế nhưng cây rìu trong đầu Liễu Văn Ngạn lúc bấy giờ không hoàn chỉnh.  

             Một phần là vì ông đã tách một viên ra đưa cho Ngô Gia, còn lại là vì ông từng phá toái thần văn để giết người.  

             Giờ phút này, bên trên thần văn chiến kỹ chỉ còn lại có 14 miếng thần văn.  

             Đều là thần văn Nhân tộc!  

             Tô Vũ bay thẳng đến gần nó, nào ngờ vừa tới gần. . . Bịch một tiếng, hắn lập tức bị đẩy lùi!  

             Liễu Văn Ngạn thấy vậy thì hơi ngẩn ra, rất nhanh lại cảm khái một tiếng.  

             Cũng tốt!  

             Xem ra độ phối hợp không cao, nếu là vậy thì mình cũng không cần xoắn xuýt xem có nên truyền cho Tô Vũ hay không, bởi vì vấn đề là do chính hắn không có cách nào phối hợp.  

             Cưỡng ép dung hợp cũng không phải chuyện gì tốt.  

             Tô Vũ ngược lại không quá để ý, không phối hợp là chuyện rất bình thường, không phải thần văn của người nào cũng dễ dàng phối hợp với kẻ khác. Không có việc gì, đánh phục liền tốt!  

             Chính mình đánh không lại cũng không sao, cùng lắm thì kéo theo sách họa màu vàng kim tới đánh nó.  

             Kỹ năng đánh thần văn của sách họa màu vàng kim chính là số một!  

             Ngay cả thiên địa thần văn mà nó còn đánh vỡ nát nữa là!  

             Có điều đây là thần văn Nhân tộc, hẳn sách họa sẽ nương tay, chỉ cần đánh tới khi nó phục là được!  

             Sau một khắc, Liễu Văn Ngạn mở mắt nói: "Không được rồi, xem ra độ phối hợp giữa ngươi và sư phụ ta rất thấp. . ."  

             "Lão sư, ngài đẩy một viên ra đi, ta sẽ trực tiếp thu nhập vào biển ý chí của ta."  

             "Nói hươu nói vượn!"  

             Liễu Văn Ngạn mắng: "Thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong mà không phối hợp, một khi cho vào biển ý chí của ngươi rồi rung chuyển, biển ý chí của ngươi sẽ nổ tung!"  

             Tô Vũ trấn an: "Yên tâm, lão sư, ta có nắm chắc, vả lại biển ý chí của ta cũng không yếu ớt như vậy! Năm đó mặc dù độ phối hợp cao, nhưng ngài còn chưa tấn cấp Đằng Không mà vẫn có thể tiếp nhận, ta tin ta hiện tại sẽ không có vấn đề, thật không được thì ta liền từ bỏ, chết no thụ thương, chẳng mấy chốc sẽ khôi phục!"  

             Hắn muốn thử một chút!  

             Thần văn của Ngũ Đại không phối hợp với hắn cũng không sao. Bình thường khi hắn phác họa thần văn cũng hiếm cái nào ngoan ngoãn chịu phục ngay từ đầu, toàn phải dựa vào nắm đấm để nó nghe lời!  

             
 

Advertisement
';
Advertisement