Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

"Ngươi. . ."  

             Liễu Văn Ngạn muốn mắng người, suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn răng nói: "Được, ta sẽ tách thần văn chữ “Trấn” ra, lực sát thương của nó không mạnh, chủ yếu là trấn áp lực, ngươi có thể thử một chút, nếu thật không được thì ta sẽ thu hồi!"  

             "Vâng!"  

             Liễu Văn Ngạn cũng không nhiều lời, ông biết tính tình Tô Vũ rất ương ngạnh, thôi thì cứ thử một chút cũng được!  

             Sắc mặt ông trắng bệch, chậm rãi chia tách, đầu đầy mồ hôi, rất nhanh, một viên thần văn đã dần dần hiển hiện.  

             Tô Vũ không nói hai lời, trực tiếp dùng ý chí lực kéo nó vào biển ý chí.  

             Tốn sức vô cùng!  

             Mà trong đầu hắn, Cục lông nhỏ bên kia đã điên cuồng hít lấy hít để, thơm quá, thơm quá, quá là thơm luôn!  

             Ta muốn ăn!  

             Ta rất rất muốn ăn!  

             Nó lập tức chạy ra ngoài, giúp đỡ Tô Vũ kéo viên thần văn chữ “Trấn” nọ vào biển ý chí. Dù không được ăn thì liếm liếm một chút cho đỡ thèm cũng được!  

             Tô Vũ, ta tới giúp ngươi đây!  

             Liễu Văn Ngạn sửng sốt, ông không thấy Cục lông nhỏ, ông chỉ cảm nhận được, vốn dĩ ngay từ đầu Tô Vũ phải rất cố sức để kéo thần văn vào biển ý chí, nhưng bỗng nhiên giống như hắn ăn vào một viên thập toàn đại bổ, rất nhanh hắn đã mạnh mẽ kéo chữ “Trấn” vào biển ý chí của mình!  

             Má nó!  

             Tình huống gì đây?  

             Mà ở bên kia, lão đại chữ “Trấn” mới bị cưỡng ép đi vào chợt nhận ra mình vừa tới một nơi hoàn toàn xa lạ. Thế là trong nháy mắt sóng gió nổi lên, biển ý chí của Tô Vũ lập tức chấn động dữ dội.  

             Thần văn chiến kỹ, Khoách Thần chùy, bao gồm cả Cục lông nhỏ và chính Tô Vũ đều vô lực áp chế, toàn bộ biển ý chí đều đang kịch liệt rung chuyển.  

             Tô Vũ âm thầm kinh hãi!  

             Thật là mạnh!  

             Trước đó thần văn của Ngũ Đại đều đã bị Liễu Văn Ngạn áp chế phong ấn, cho nên hắn không cảm thấy gì, nhưng giờ phút này hắn mới cảm nhận được rõ ràng uy lực mạnh mẽ bức người của nó!  

             Tô Vũ hốt hoảng nhìn về phía sách họa đang nằm sâu trong biển ý chí.  

             Không được, ta phải đưa nó ra ngoài thôi!  

             Bằng không thì biển ý chí của ta sẽ không chịu nổi thần văn Nhật Nguyệt tàn phá!  

             Cục lông nhỏ thì bất chấp rồi, nó nhảy lên bên trên chữ “Trấn”, tựa như một con kiến hôi, điên cuồng liếm láp!  

             Thơm quá, thơm quá!  

             Trước liếm cho đã nghiện rồi hẵng nói!  

             No bụng chết bổn Cục lông cũng chẳng sao, chết thì chết thôi, dù sao Hương Hương còn chưa chết đâu!  

             Ầm ầm!  

             Biển ý chí điên cuồng rung chuyển, Tô Vũ thầm mắng một tiếng, sách họa vô dụng à?  

             Được rồi, nhanh ném nó ra ngoài, nó mà làm nổ tung biển ý chí thì xong đời.  

             Tô Vũ vừa động ý chí lực, bỗng nhiên sách họa màu vàng kim bỗng lóe lên.  

             Sau một khắc, một đạo kim quang đánh thẳng về phía chữ “Trấn”.  

             Oanh!  

             Một tiếng vang thật lớn.  

             Lão đại chữ “Trấn” không vừa, lập tức hóa thành một cây búa to, đập thẳng về phía đạo kim quang nọ.  

             Tô Vũ líu lưỡi, đây là thần văn đầu tiên dám phản kháng sách họa mà hắn từng thấy.  

             Có điều vô dụng. . .  

             Một đạo lại tiếp một đạo kim quang ầm ầm đánh tới, đánh cho cây búa run rẩy dữ dội.  

             Biển ý chí của Tô Vũ bị chữ “Trấn” quậy cho rung chuyển điên cuồng có vẻ đã chọc giận sách họa. Trong chớp mắt, vạn đạo kim quang bùng nổ, ầm ầm liên tiếp không ngớt, đánh đến nỗi suýt hỏng thần văn chữ “Trấn”.  

             Từng đạo kim quang bắn mạnh tới, một lần so một lần lại càng mạnh mẽ hơn. Cuối cùng thần văn chữ “Trấn” ảm đạm đi thấy rõ, ngoan ngoãn yên lặng nằm xuống một góc, có vẻ đã đầu hàng.  

             Sách họa màu vàng kim thu phục nó xong thì lập tức rút lui về vị trí.  

             Mà Tô Vũ tận mắt xem xong vở kịch này thì không khỏi bật cười!  

             Ta biết mà!  

             Quả nhiên ngươi cũng chỉ là tiểu đệ đệ!  

             Xem ra thần văn của Ngũ Đại không cường đại như hắn tưởng tượng, tối thiểu là không bằng sách họa!  

             . . .  

             Giờ khắc này, Liễu Văn Ngạn chấn động đến ngây người.  

             Ông nhìn về phía Tô Vũ, trợn mắt há hốc mồm.  

             Thần văn. . . Mất đi liên hệ!  

             Đệt.  

             Làm sao tiểu tử này làm được?  

             Hắn thật sự đã trấn áp thần văn của sư phụ?  

             Thật khó tin.  

             Rõ ràng độ phối hợp rất thấp, Tô Vũ đã làm cách nào?  

             Trong đầu Liễu Văn Ngạn tràn ngập dấu chấm hỏi, cả người đều choáng váng.  

             . . .  

             Tô Vũ mở mắt.  

             Bên trong biển ý chí, tuy rằng chữ "Trấn" đã bị thu phục, nhưng mà biển ý chí của hắn vẫn bị nó làm rung chuyển tới khó đỡ.  

             Tô Vũ nhìn về phía Liễu Văn Ngạn, mà Liễu Văn Ngạn lúc bấy giờ miễn cưỡng khôi phục trấn định và bình tĩnh. Ông dặn lòng, không thể thất thố, phải bình tĩnh, ông không thấy rung động tí nào, chuyện thường mà thôi. . .  

             "Ngươi làm sao làm được vậy?"  

             Chịu, ông nhịn không nổi.  

             Đây chính là thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong!  

             Rốt cuộc Tô Vũ đã làm gì?  

             Tô Vũ suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng nói: "Thần văn đều là không đánh thì không phục. Lão sư, kỳ thật thần văn đều có linh tính, đều biết ngứa da, đánh nó đau một chút là có thể thu phục được rồi!"  

             ". . ."  

             Ta muốn mắng người!  

             Liễu Văn Ngạn chửi bậy.  

             Đánh để thu phục?  

             Ngươi đánh thắng được thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong sao?  

             Huống chi, ngươi đánh nó ngay trong biển ý chí, ngươi cũng không sợ đánh nổ biển ý chí của chính mình à?  

             Tiểu tử này là đang lừa dối ông hay thật sự nghiêm túc?  

             Thôi thôi, ai quản được hắn.  

             Liễu Văn Ngạn vội vàng hỏi: "Cảm giác thế nào, biển ý chí có thể chứa đựng được không?"  

             Tô Vũ gật đầu, "Có thể, thế nhưng cảm giác rất áp bách. Hừm, mới chỉ một viên thần văn mà thôi, quả nhiên biển ý chí của ta vẫn còn rất nhỏ yếu, cần phải tiếp tục mở rộng hơn nữa mới được."  

             Biển ý chí của Tô Vũ tương đương với Văn Minh sư Lăng Vân đỉnh phong, có điều hắn đã từng thăm dò vào biển ý chí của hai vị lão sư. Triệu Lập tối thiểu tương đương với Văn Minh sư Sơn Hải tứ ngũ trọng trở lên. Liễu Văn Ngạn thì càng đáng sợ, Tô Vũ cảm thấy đại khái phải so được với Nhật Nguyệt cảnh.  

             So với bọn họ, chính mình thật sự rất kém cỏi.  

             Triệu Lập mà ở đây, tối thiểu có thể chứa đựng ba năm miếng thần văn Nhật Nguyệt, lại chống đỡ một thoáng, sáu bảy miếng đều được.  

             Còn về Liễu Văn Ngạn, 50 năm trước ông cũng chỉ tầm tuổi hắn, tuy rằng khi truyền thừa thần văn thì toàn bộ thần văn đều đã bị phong ấn, nhưng như vậy vẫn cực kỳ lợi hại. Vả lại 50 năm trôi qua, rất nhiều thần văn đã được Liễu Văn Ngạn cởi bỏ trói buộc.  

             Vậy mà hắn chỉ có thể chứa đựng một viên!  

             Kỳ thật Liễu Văn Ngạn đã rất khiếp sợ, vốn dĩ bên trong biển ý chí của Tô Vũ đã chứa rất nhiều thần văn, xem ra biển ý chí của hắn còn cường đại hơn so với ông tưởng tượng.  

             "Ngươi nói có thể chứa đựng, không chỉ đơn thuần dung nạp, mà còn có thể bùng nổ chiến lực, này làm được chứ?"  

             Tô Vũ phán đoán một thoáng, gật đầu, "Có khả năng, thế nhưng tiêu hao quá lớn. Thần văn cần đại lượng ý chí lực chống đỡ, dựa vào cường độ sức mạnh ý chí của ta bây giờ thì chỉ sợ chỉ có thể động dùng một lần."  

             Tô Vũ thở dài, quá ít.  

             Ý chí lực của mình vẫn còn rất yếu.  

             
 

Advertisement
';
Advertisement