(Văn án)
Đêm trước ngày thành thân với Bùi Trường Phong, tin tức hắn vung ngàn lượng bạc tại thanh lâu để mua đêm đầu tiên của hoa khôi đã lan khắp kinh thành.
Ta đến thanh lâu để tìm hắn, nghe thấy hắn ôm hoa khôi, lời lẽ phong tình mà buông lời trêu ghẹo:
"Chỉ là một thứ nữ xuất thân tiểu hộ, đại ca không muốn cưới nên mới nhét cho ta thôi."
"Ta thà tốn ngàn lượng đổi lấy nụ cười của nàng, cũng không muốn ngày ngày đối diện với gương mặt nhàm chán kia."
Ta quay người, gả cho đại ca của hắn - “vị sát thần nơi biên cương Mạc Bắc”, lớn hơn ta mười hai tuổi, quanh người đầy sát khí.
Sau này, Bùi Trường Phong đỏ mắt tìm đến ta, nghẹn ngào nói:
"Có phải đại ca ép nàng không? Hắn lớn hơn nàng nhiều như vậy!"
Ta cúi đầu, má đỏ bừng:
"Nam nhân lớn tuổi một chút, sẽ biết thương người hơn."
01
Khi ta đến thanh lâu, trời đã tối mịt.
Mụ tú bà nhìn thấy ta, chẳng hề tỏ ra bất ngờ, chỉ cười lấp liếm:
"Tiểu thư nhà họ Trình đến tìm Bùi công tử sao? Thật không may, ngài ấy vừa đi rồi."
Nhưng trong lúc nói, ánh mắt bà ta thỉnh thoảng lại liếc lên phòng Ngọc Tự ở lầu trên.
Bùi Trường Phong, người phong lưu hào hoa, gia tài bạc triệu, từ trước đến nay luôn chọn thứ tốt nhất, bất kể là phòng hay là người.
Tiếng cười đùa chế nhạo rộn ràng xung quanh.
"Phu quân chưa cưới của Trình tiểu thư bây giờ đang ở phòng Ngọc Tự, cùng Tước Nhi tiểu thư hưởng trọn một đêm xuân tình đấy!"
Ta gạt mụ tú bà ra, cố nén cảm giác khó chịu, từng bước từng bước tiến lên lầu, đứng trước phòng Ngọc Tự.
"Bùi công tử ngày mai sẽ thành thân rồi, hôm nay lại bỏ nghìn vàng để mua đêm đầu tiên của ta, chẳng lẽ không sợ Trình nhị tiểu thư tức giận mà không cưới nữa sao?"
Qua cánh cửa, ta có thể thấy rõ bóng người đang tựa sát vào nhau bên bàn tiệc.
Bùi Trường Phong cười nhẹ, đầy vẻ bàng quan:
"Chỉ là thứ nữ xuất thân từ một gia đình nhỏ bé, đại ca không muốn mới đẩy cho ta thôi."
"Nàng ta ấy à, quá mức tầm thường, ta chưa bao giờ thấy nàng ta tức giận."
Giọng điệu của cô gái bên trong trở nên ngọt ngào:
"Công tử cảm thấy ta và phu nhân của ngài, ai đẹp hơn?"
"Tước Nhi đang ghen sao?"
Giọng nói trầm xuống, như tiếng thì thầm bên tai đầy thân mật:
"Ta thà bỏ nghìn vàng để đổi lấy một nụ cười của nàng, còn hơn ngày ngày phải đối mặt với khuôn mặt vô vị ấy."
Sau đó là tiếng cười đùa đong đưa khó nghe vọng ra.
Ngón tay đang đặt trên cánh cửa của ta khựng lại, không có ý định đẩy thêm.
Khán giả đứng bên ngoài chờ cười nhạo ta, thấy chẳng có gì vui liền thất vọng lắc đầu.
"Ngày trước ngày cưới, phu quân bỏ nghìn vàng mua đêm đầu của một kỹ nữ, thế mà Trình tiểu thư chẳng hề tức giận?"
"Nàng ta tức giận làm gì chứ, nhà họ Trình kết thân với nhà họ Bùi vốn là trèo cao, đã vậy nàng ta lại là thứ nữ. Ai biết được tại sao nhà họ Bùi lại đồng ý cuộc hôn sự này?"
"Thân phận khác biệt như thế, bất kể Bùi công tử làm chuyện hoang đường gì, nàng ta cũng phải nhẫn nhịn thôi!"
Bàn tay ta buông thõng bên người siết lại rồi thả ra.
Những ánh mắt soi mói ấy như gánh nặng nghìn cân đè lên ta, khiến ta không thở nổi.
2
Đúng như những gì người ta nói.
Vì gia thế cách biệt, ta gần như phải nhẫn nhịn mỗi ngày.
Hồi nhỏ, gia đình gửi tỷ muội ta đến học cùng con cháu nhà họ Bùi. Ta nhỏ bé, tính cách yếu đuối, tự nhiên trở thành đối tượng bị họ bắt nạt, chế giễu.
Khi ấy, Bùi Trường Phong không giống họ. Hắn khinh thường việc lấy ta ra làm trò cười, thậm chí đôi lúc còn ra tay giúp ta khi mọi chuyện đi quá xa.
"Khóc gì chứ? Phiền phức."
Ngày ta và hắn đính hôn, hắn mỉm cười đầy ẩn ý:
"Thì ra người sẽ thành thân với ta là cô, thế cũng tốt."
Câu nói ấy nghe nước đôi, ban đầu ta cứ nghĩ rằng hắn hài lòng với mối hôn sự này, cũng có chút thiện cảm với ta.
Mãi sau mới biết, đó là vì ta dễ bị bắt nạt.
Ta chỉ là một đứa con gái thứ xuất, mẹ ruột mất sớm, cha cũng chẳng thương yêu.
Thế nên hắn chẳng cần bận tâm, bởi chẳng ai sẽ vì ta mà tìm hắn gây chuyện.
Khi đính hôn, ta từng đầy hy vọng coi Bùi Trường Phong là người chồng lý tưởng.
Chỉ là, kỳ vọng ấy đã bị những trò hoang đường của hắn bào mòn sạch sẽ.
*
Lễ Thất Tịch, hắn uống rượu cùng một nữ ca kỹ trên thuyền, dùng chiếc khăn tay ta tặng để lau đi vết bẩn bên khóe miệng nàng ta.
Nhà họ Trình nói không sao.
Hắn mang lễ vật mà nhà họ Bùi tặng cho ta đi đổi lấy ngọc quý, để làm vui lòng một kỹ nữ thanh lâu.
Nhà họ Trình vẫn nói không sao.
Nhưng không ai hỏi rằng Trình Vị Ương ta có thấy sao hay không.
Cha bảo, nhà họ Bùi giờ có một người con cả lập được vô số chiến công, tiền đồ vô lượng, được Hoàng thượng coi trọng. Có thể kết thân với nhà họ Bùi là phúc phần ta tích được tám đời.
Nhưng dựa vào đâu?
Nhà họ Trình muốn trèo cao, cớ sao ta lại phải nhẫn nhịn?