Mẫu thân ta, dù không phải chính thất, nhưng là một người phụ nữ trí thức, là con nhà thương nhân giỏi tính toán.
Trước khi mất, bà nắm lấy tay ta, nói: "Mẹ chỉ mong Vị Ương của mẹ, cả đời này sống vì chính mình."
*
Những năm qua, ta nhịn từng trò hoang đường của Bùi Trường Phong, hết lần này đến lần khác.
Nhịn cả những trò chèn ép của các tỷ tỷ con chính thất. Họ bảo ta đến thanh lâu đón người, ta đến, rồi bị bọn họ làm nhục.
Nhưng giờ phút này, khi đứng đây, ta bỗng nhiên thấy m.ô.n.g lung.
Nếu mẫu thân biết ta đã sống như thế này, hẳn sẽ đau lòng lắm.
Sẽ phải nhẫn nhịn cả đời như vậy sao?
Cả đời như vậy... liệu có ý nghĩa gì không?
Ta cắn chặt môi, xoay người chạy ra khỏi thanh lâu.
*
Ta không ngờ, trong đêm tối, có người đang phi ngựa trên phố.
Ta không kịp dừng bước, nhìn thấy sắp va phải ngựa, chỉ còn cách nhắm mắt lại, thầm nghĩ thà c.h.ế.t đi cho xong.
Đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo ta.
Ta kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Khi mở mắt ra, ta đã ngồi trên lưng ngựa.
Người đàn ông trước mặt có khuôn mặt hao hao giống Bùi Trường Phong, nhưng lông mày sắc bén, đôi môi mím chặt. Trên cổ có một vết sẹo do đao, cả người toát lên sát khí.
Là đại ca của Bùi Trường Phong, Bùi Mục Dã.
Hắn đã trở về từ biên cương sao?
"Không sao chứ?"
Có lẽ vì ngày đêm đi đường, giọng hắn khàn đặc.
Ta bỗng nghĩ đến điều gì đó, nắm chặt lấy vạt áo hắn, cắn môi, lần đầu tiên trong đời dám phản nghịch:
"Bùi Mục Dã, ngày mai ta phải gả vào nhà họ Bùi, nhưng ta không muốn gả cho đệ đệ ngài. Ta có thể gả cho ngài không?"
3
Trong mắt Bùi Mục Dã thoáng hiện vài tia kinh ngạc.
Nhưng ta không còn cách nào khác.
Ta nhất định phải đấu tranh một lần vì bản thân.
Nếu gả cho Bùi Trường Phong, cả đời này ta sẽ bị giam cầm trong hậu viện, nhìn hắn tiếp tục phong lưu với những nữ nhân khác, thậm chí còn phải thu dọn không biết bao nhiêu hậu quả của hắn. Bùi lão phu nhân vốn dĩ chẳng coi trọng ta, ngày tháng trong hậu viện cũng không dễ dàng gì.
Bùi Mục Dã là sát thần nổi danh, nay trở thành trọng thần được triều đình ưu ái, quyền lực khuynh đảo triều chính, được phong làm Hộ Quốc Hầu.
Nếu hắn mới là chỗ dựa lớn nhất của Bùi gia, tại sao ta không trực tiếp nắm lấy người có quyền lực nhất?
Hồi lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, ta mới nhận ra những lời mình vừa nói thật hoang đường đến mức nào, bèn cúi đầu, ngượng ngùng:
"Ta vừa rồi..."
"Ngồi cho vững."
Bùi Mục Dã đột ngột vòng tay giữ lấy ta, rồi phóng ngựa lao đi.
Ta chưa từng cưỡi ngựa, chỉ sợ ngã nên đành bám chặt vào cánh tay hắn.
Cảm giác rắn chắc như đá khiến ta không khỏi kinh ngạc, vành tai vô thức đỏ bừng.
Không ngờ Bùi Mục Dã lại trực tiếp đưa ta tới một khách điếm.
Ngồi trên lưng ngựa, ta không dám cử động.
Hắn nhếch môi, nở một nụ cười nhẹ, bất ngờ ghé sát vào tai ta:
"Sợ rồi sao?"
Ta có thói quen mỗi khi sợ sẽ mân mê ngón tay, nhưng lần này, mãi sau mới nhận ra
tay mà tay mình đang mân mê lại chính là tay của Bùi Mục Dã.
Hắn bật cười lớn, rồi trong ánh mắt bàng hoàng của ta, bất ngờ bế bổng ta xuống ngựa.
"Trêu nàng thôi. Ta ngày đêm phi ngựa hồi kinh, không tránh khỏi đầy bụi cát, phải tìm nơi tắm rửa thay đồ trước khi về nhà."
"Y phục của nàng bị rách khi ta kéo nàng lên ngựa, cũng nên thay bộ khác đi."
4
Ta cố nén căng thẳng mà bước vào phòng cùng Bùi Mục Dã.
Phần nhiều là sợ hãi.
Bùi Mục Dã 13 tuổi đã ra chiến trường, nay đã 31, rong ruổi sa trường gần 20 năm. Nghe đồn ngựa của địch quân nhìn thấy hắn cũng sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.
Ta sợ câu nói hoang đường vừa rồi sẽ chọc giận hắn, khiến hắn tìm một nơi không người mà thanh lý môn hộ.
Đứng bên cửa, ta không dám động đậy.
Thế nhưng Bùi Mục Dã lại như không hề thấy sự tồn tại của ta, thản nhiên cởi áo ngoài, bắt đầu lau người.
Hắn có thân hình cường tráng, vai rộng đáng kinh ngạc, những múi cơ trên cánh tay sắc nét, còn lưng và eo chi chít những vết sẹo cũ, vừa đáng sợ lại vừa… mang vẻ đẹp hoang dã và mạnh mẽ.
Ta bỗng nhớ đến cảm giác khi hắn vòng tay ôm eo ta trên lưng ngựa lúc nãy, không khỏi cảm thấy nóng bừng cả mặt.
"Năm nay nàng bao nhiêu tuổi?"
Hắn đột ngột lên tiếng.
"Mười chín."
Hắn quay đầu nhìn ta một cái, tiếp tục lau người, như thể thấy điều gì buồn cười.
"Nàng biết không? Ta hơn nàng 12 tuổi đấy."
"Biết."
Thấy hắn tự nhiên đặt tay lên thắt lưng, mặt ta đỏ bừng, khẽ "á" một tiếng rồi vội vàng quay đi.
Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ:
"Lá gan như thế mà cũng dám nói ra những lời đó sao?"
Ta nhận ra hắn đang nhắc đến chuyện gì, nuốt nước bọt, siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đ.ấ.m rồi đột ngột quay lại. May mắn thay, hắn vẫn còn mặc đồ ở phần dưới.
"Ta… Ta nghe nói ngài vẫn chưa lấy vợ."