Hắn lười biếng ngồi trên tháp nhìn ta, thần sắc khó đoán.
Mặt ta mỗi lúc một nóng, tim đập càng ngày càng nhanh. Ta gần như dồn hết sức lực mới mở miệng được:
"Ngài là võ tướng, nếu cưới tiểu thư nhà cao cửa rộng, khó tránh bị nghi ngờ kết bè kết đảng. Cha ta chỉ là một quan lục phẩm, không cao quý."
Hắn vẫn không nói gì.
"Ngài cưới ta đi. Ta sẽ rất ngoan, khi ngài ở ngoài, ta sẽ trông nom gia đình, khi ngài về, ta sẽ chờ đợi ngài."
Căn phòng trở nên tĩnh lặng, trái tim ta dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hay là hắn vẫn cho rằng ta chỉ đang nói đùa?
Ta liều mạng, nghiến răng một cái, bước chân tiến về phía hắn.
Bùi Mục Dã ngẩng đầu nhìn ta, có vẻ hơi khó hiểu.
Giây tiếp theo, dưới ánh mắt ngạc nhiên của hắn, ta cúi người quỳ trước đầu gối hắn. Bùi Mục Dã kinh ngạc, nhưng thân hình lại không động đậy.
Ta một tay chống bên người hắn, tay còn lại đặt lên bờ vai trần của hắn, chậm rãi hôn lên vết sẹo trên cổ.
Chỉ chạm khẽ rồi rời đi, nhưng ta rõ ràng cảm nhận được cơ thể người trước mặt khẽ run lên.
"Ta nói thật lòng."
Nói xong câu này, ta đã dốc hết toàn bộ can đảm.
Sự im lặng của Bùi Mục Dã khiến ta vừa xấu hổ vừa tuyệt vọng.
E rằng ta không sống qua nổi đêm nay.
Ta nhắm chặt mắt trong tuyệt vọng, chuẩn bị lui ra, nhưng bất ngờ bị hắn bế bổng lên.
Chưa kịp định thần, ta đã bị ném xuống giường.
Cú va đập khiến ta choáng váng, và ngay giây sau, Bùi Mục Dã đã đè lên. Bàn tay to lớn của hắn siết chặt eo ta, nóng đến đáng sợ.
Giọng nói trầm khàn sát bên tai, như thể từng chữ đều được nghiến ra từ kẽ răng:
"Bây giờ hối hận vẫn còn kịp."
Ta cắn môi, chủ động ôm lấy cổ hắn, giọng nhỏ như muỗi kêu:
"Nhẹ chút…"
Hắn khẽ rên, vùi đầu vào cổ ta:
"Người tập võ không biết nặng nhẹ, nàng chịu khó một chút."
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, ta khóc mãi không thôi, cả người run rẩy.
Trong cơn mơ hồ, ta nghe hắn khẽ thở dài bên tai:
"Khóc nhiều như vậy, ta phải làm sao với nàng đây…"
Có lẽ hắn đã kìm lại sức, nếu không ta e rằng mình thật sự không sống nổi qua đêm nay.
05
Tiếng rao bán hàng trên phố khiến ta tỉnh giấc. Khi ấy, Bùi Mục Dã đang ngồi bên giường mặc quần áo.
"Ta sẽ đưa nàng về Trình phủ trước, nàng thay lễ phục đi."
Ta ngẩn người, sắc mặt đột nhiên trắng bệch:
"Không hủy hôn ước với Bùi Trường Phong sao?"
"Hắn à?"
Bùi Mục Dã bất ngờ cúi người, cắn nhẹ lên môi ta, khóe môi nhếch lên thành nụ cười ngạo nghễ:
"Tất nhiên là ta đến cưới."
06
Khi ta chìm vào giấc ngủ, Bùi Trường Phong tại Bùi Phủ cũng đang say khướt không biết trời đất.
Hắn nghe Tước Nhi gảy đàn một lúc rồi quay về Trình phủ.
Dẫu phóng túng cỡ nào, hắn vẫn nhớ ngày mai là ngày thành thân của hắn và Trình Vị Ương.
Nàng là người nhẫn nhịn.
Rõ ràng mảnh mai nhỏ bé như vậy, nhưng bất kể hắn làm gì cũng chưa từng thấy nàng mất bình tĩnh.
Điều đó thật khiến hắn có chút khó chịu.
Tại sao nàng không nổi giận? Chẳng phải thê tử của người khác đều biết ghen tuông vì trượng phu sao?
Ngày thường có thể bày đủ trò trêu chọc nàng.
Nhưng hôm nay thì không. Ngày đại hôn mà hắn không đến, sợ rằng nàng sẽ bị gia đình trách phạt.
Muộn một chút cũng không sao, dù gì thì ngoài hắn, Trình Vị Ương còn có thể gả cho ai?
Hắn thực ra không ghét nàng, chỉ là tính cách quá nhạt nhẽo này cần phải sửa.
Cưới về rồi từ từ dạy bảo cũng không muộn.
*
Mặt trời đã lên cao ba sào, Bùi Trường Phong bị đánh thức bởi tiếng kèn sáo.
Lờ mờ nghe thấy tiếng bà mối:
"Tân lang lên ngựa đón tân nương nào!"
Cơn say của hắn lập tức tiêu tan một nửa, bật dậy khỏi giường, lớn tiếng gọi bọn tiểu đồng:
"Người đâu! Chết cả rồi sao? Sao không gọi ta dậy!"
Hắn nhìn quanh phòng, không thấy hỷ phục đâu.
Một đám tiểu đồng run rẩy bước vào, người nhìn người, không ai dám nói gì.
Bùi Trường Phong cảm thấy có gì đó không ổn.
"Chuyện gì thế?"
"Nhị công tử, đội rước dâu đã khởi hành đến Trình phủ rồi ạ."
"Ta còn chưa dậy! Ai đi rước dâu?"
"Là... gia chủ."
Đôi mắt Bùi Trường Phong sáng lên.
"Đại ca về rồi?"
Một cảm giác nhẹ nhõm tràn qua.
"Đại ca đúng là thương ta, không gọi ta dậy cũng được, nhưng sao lại thay ta đi rước dâu? Làm vậy thì ra sao đây? Trình Vị Ương nhát gan như vậy, chẳng phải sẽ bị huynh ấy dọa cho c.h.ế.t khiếp sao. Mau mang hỷ phục của ta đến, ta đuổi theo ngay!"
Lời hắn vừa dứt, đám tiểu đồng vẫn không nhúc nhích.
Sắc mặt Bùi Trường Phong trầm xuống, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.
"Đừng để ta phải nói lần thứ hai."
Một tiểu đồng mặt trắng bệch quỳ xuống, lắp bắp:
"Công tử tha mạng! Hôm nay người thành thân với nhị tiểu thư Trình gia... chính là đại công tử!"
Bùi Trường Phong tái mét mặt.
Hắn nhấc chân lao ra ngoài, một dự cảm đáng sợ đang cuộn trào mãnh liệt trong tâm trí.
Rõ ràng khoảng cách tới Trình phủ càng lúc càng gần, nhưng dường như hắn và Trình Vị Ương lại ngày một xa hơn.