7  

 

"Đồ vô dụng!"  

 

Ta quỳ trong từ đường, thân khoác áo cưới, lưng thẳng tắp không chút khuất phục.  

 

Trình Nghiêm vừa phải cố giữ vẻ mặt tươi cười an ủi đám quan khách, nói rằng tân lang chỉ bị trễ đường, nhưng thực ra mồ hôi đã lấm tấm đầy trán.  

 

"Tối qua bảo ngươi đưa Bùi Trường Phong về lại Bùi phủ, ngươi lại hay, một đêm không thấy mặt!  

 

Hôm nay nếu hắn không tới đón dâu, chi bằng ngươi treo cổ bằng một dải lụa trắng cho xong chuyện!"  

 

Nói rồi, ông ta tiện tay nhấc ghế định ném thẳng vào người ta.  

 

Ta không tránh, chỉ lạnh nhạt nói: "Ngài muốn tân lang nhìn thấy thê tử mới cưới của mình toàn thân đầy thương tích trong đêm tân hôn sao?"  

 

Động tác ông ta khựng lại.  

 

Phu nhân nhà họ Trình đứng bên cạnh khoanh tay xem kịch, còn đại tỷ thì thêm dầu vào lửa:  

 

"Muội muội nói đúng đấy, vốn dĩ đã không so được với hoa khôi về độ vừa lòng Bùi công tử, lại thêm một thân thương tích, chỉ e nam nhân nhìn một cái đã chán ghét."  

 

Trình Nghiêm hừ lạnh, ánh mắt đầy khinh miệt:  

 

"Ngươi đúng là giống hệt mẹ ngươi, một cây gỗ vô vị đến tận cùng!"  

 

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt.  

 

Ngay lúc đó, một gia nhân vội vã báo tin: "Người Bùi phủ đến rước dâu rồi ạ!"  

 

Trình Nghiêm mừng rỡ, chỉnh lại y phục định ra nghênh đón, nhưng trước khi đi vẫn không quên đe dọa:  

 

"Chuyện ngươi một đêm không về hãy giữ kín trong bụng, để Bùi phủ biết được, ai còn thèm ngó đến một thứ nữ không giữ đạo như ngươi? Hay là ngươi đã lén lút tư thông với dã nam nhân nào rồi?"  

 

"‘Dã nam nhân’ sao? Ngài đang nói bản hầu chăng?"  

 

Ta giật mình quay phắt lại.  

 

Bùi Mục Dã khoác hỷ phục đỏ rực, mày mắt sắc lạnh, kiêu ngạo bước một chân qua cửa.  

 

Tất cả mọi người đều ngây dại.  

 

Thấy ta, sắc mặt Bùi Mục Dã lập tức trầm xuống:  

 

"Trình gia để phu nhân của bản hầu quỳ gối xuất giá, đây là muốn vả mặt bản hầu sao?"  

 

Ánh mắt hắn quét một vòng, Trình Nghiêm cùng đám người lập tức sợ đến mức quỳ sụp xuống.  

 

Trình Nghiêm vẫn chưa hiểu rõ tình hình, tại sao người đón dâu lại thành sát thần này, hơn nữa hắn vừa nói "phu nhân"...  

 

Một suy đoán lóe lên, mồ hôi lạnh lập tức túa ra.  

 

"Ty chức không dám... không dám..."  

 

Ta vịn tay Bùi Mục Dã đứng dậy, dịu dàng nói: "Phu quân, đây chỉ là quy củ nhà họ Trình, nữ tử xuất giá phải quỳ trong từ đường một canh giờ để tạ lễ tổ tiên."  

 

"Đúng vậy!"  

 

Trình Nghiêm nghe ta giải vây, mặt mày lập tức giãn ra, định tiếp lời.  

 

Nhưng ta lại nói tiếp:  

 

"Và mẫu thân cùng các tỷ muội trong nhà phải quỳ hai canh giờ để cầu phúc cho nữ nhi xuất giá."  

 

8  

 

Trên dưới Trình gia đều kinh ngạc tột cùng.  

 

Bùi Mục Dã nhếch môi cười nhạt:  

 

"Đã vậy, bản hầu không muốn làm chậm trễ việc Trình đại nhân cùng gia quyến quỳ cầu phúc. Quy củ nhà Trình gia thật độc đáo, bản hầu lưu lại vài cận vệ quan sát, nhạc phụ đại nhân chắc không ngại chứ?"  

 

"Không... không ngại."  

 

Nói xong, Bùi Mục Dã định kéo ta ra ngoài, thấy chân ta mềm nhũn liền thẳng thừng bế bổng ta lên, không chút kiêng dè bước đi đầy dứt khoát.  

 

"Con tiện nhân này!"  

 

Đại tỷ Trình Mộng Như nghiến răng định đứng dậy thì bị Trình Nghiêm tát mạnh một cái, ngã ngồi xuống đất.  

 

Ông hạ giọng giận dữ quát:  

 

"Quỳ xuống cho ta!"  

 

Trình Mộng Như ôm mặt đầy vẻ không thể tin:  

 

"Cha..."  

 

Trình Nghiêm nghiến răng nói nhỏ:  

 

"Đám cận vệ này còn ở đây, nếu các ngươi không quỳ đủ hai canh giờ, ngày mai Trình gia chúng ta e rằng khó mà yên thân."  

 

Ông ta nghĩ rằng ta chỉ đang giận dỗi, dù sao ta cũng là nữ nhi Trình gia, gả cho Bùi Mục Dã rồi cũng phải giúp đỡ nhà họ Trình.  

 

Nhưng ông không ngờ rằng, nếu Trình gia gặp họa, chắc chắn sẽ có ngọn lửa do chính tay ta châm thêm.  

 

Lúc kiệu hoa rời đi được nửa đường, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng huyên náo.  

 

Mơ hồ nghe được giọng của Bùi Trường Phong:  

 

"Đại ca!"  

 

Là Bùi Trường Phong tìm đến.  

 

Hắn chặn trước đội ngũ đón dâu, xung quanh vang lên tiếng xì xào.  

 

Chuyện hôn ước giữa ta và Bùi Trường Phong vốn ai cũng biết, nay lại thành hôn với Bùi Mục Dã, khó tránh khỏi khiến người ta bàn tán. Nhưng có Bùi Mục Dã ở đây, không ai dám lên tiếng chất vấn.  

 

"Đại ca, là đệ hồ đồ, tối trước ngày cưới lại uống say làm hỏng việc, phiền đại ca thay đệ đến rước tân nương."  

 

Ta vén một góc rèm kiệu, nhìn thấy Bùi Trường Phong trong bộ y phục nhàu nát từ đêm qua, vẫn giữ dáng vẻ cà lơ phất phơ.  

 

Hắn định tiến lại gần, nhưng Bùi Mục Dã cưỡi ngựa chặn ngay trước mặt, từ trên cao nhìn xuống:  

 

"Tân nương ư? Ngươi gọi thế cũng được sao?"  

 

"Từ nay về sau, Nhị tiểu thư Trình gia, Trình Vị Ương, là thê tử của ta - Bùi Mục Dã, là chủ mẫu của Bùi phủ, là đại tẩu của ngươi. Hiểu rõ chưa?"  

 

Hắn nhấn mạnh từng chữ.  

 

Câu nói này không chỉ là lời tuyên bố với mọi người có mặt, mà còn là lời khẳng định dành cho ta.  

 

Xung quanh im phăng phắc.  

 

Chỉ có Bùi Trường Phong lắp bắp gọi một tiếng "đại ca".  

Advertisement
';
Advertisement