Bùi Mục Dã không để ý đến hắn, ra lệnh cho phu kiệu tiếp tục xuất phát. Tiếng nhạc vui vẻ lại vang lên, kiệu hoa của ta lướt qua Bùi Trường Phong.  

 

Lúc hắn nhìn về phía ta, ta nhẹ nhàng buông rèm xuống.  

 

Nhưng Bùi Trường Phong lại giữ chặt lấy mép kiệu:  

 

"Vị Ương, có phải huynh ấy ép muội không?"  

 

Câu nói của hắn khiến tất cả dừng lại.  

 

Bùi Mục Dã quay đầu nhìn ta, không hề tỏ thái độ gì.  

 

Hai má ta khẽ đỏ, từ tốn mở lời:  

 

"Hầu gia dũng mãnh vô song, là người ta ái mộ."  

 

Ngón tay Bùi Trường Phong siết chặt đến trắng bệch.  

 

Hồi lâu, hắn chỉ nói được mấy chữ:  

 

"Vậy còn ta thì sao..."  

 

Ta chỉ thấy buồn cười.  

 

Hắn hỏi câu này, cứ như thể ta là kẻ phụ tình vậy.  

 

Thoát khỏi hôn ước với ta, chẳng phải hắn nên vui mừng sao?  

 

Dù sao hắn cũng chưa từng muốn cưới ta.  

 

"Từ nay về sau, tiểu thúc cứ tự tại, không còn ràng buộc gì nữa."  

 

Bùi Trường Phong muốn đuổi theo.  

 

Nhưng bị thân binh dưới quyền Bùi Mục Dã giữ chặt lại.  

 

Ta không rõ ánh mắt hắn nhìn ta lúc ấy ẩn chứa điều gì, nhưng bản thân lại cảm thấy chưa bao giờ nhẹ nhõm đến vậy.  

 

"Hôm nay là ngày vui, phu nhân không thể thất thần đâu."  

 

Bùi Mục Dã cưỡi ngựa theo sát bên kiệu, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười.  

 

Ánh mắt nhìn ta tràn đầy chiếm hữu.  

 

9  

 

Bùi phủ là danh gia vọng tộc, lễ thành thân vô cùng rườm rà. May thay, Bùi Mục Dã bảo rằng không quen những nghi thức phức tạp, mọi chuyện đều đơn giản hóa.  

 

Sau khi vào phòng tân hôn, ta nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi và thiếp đi lúc nào không hay.  

 

Không biết đã qua bao lâu, tiếng cánh cửa khẽ kêu "két" một tiếng, cơn gió lạnh mang theo mùi rượu thoảng qua, làm chiếc khăn trùm đầu khẽ lay động. Ta giật mình tỉnh giấc.  

 

Bùi Mục Dã hẳn đã uống không ít rượu, nhưng bước chân của chàng vẫn vững vàng như thường.  

 

Chàng đi đến bên giường, ngồi xuống mà không nói lời nào, dáng vẻ lười nhác tựa vào thành giường, ánh mắt không rời khỏi ta, như đang chờ đợi.  

 

Ta sực nhớ, lúc này hẳn phải hầu hạ tướng công rửa mặt và chuẩn bị nghỉ ngơi.  

 

Nhưng đây là việc ta chưa từng làm, cũng chẳng ai dạy ta.  

 

Không gian chìm trong yên lặng một lúc. Ta chậm rãi vén chiếc khăn trùm đầu, dè dặt đưa tay về phía áo của Bùi Mục Dã:  

 

"Hầu gia, để ta giúp chàng thay y phục..."  

 

Chỉ nghe một tiếng cười nhẹ.  

 

Giây tiếp theo, cổ tay ta đã bị giữ chặt, cả người bị xoay vòng và áp xuống giường.  

 

Bàn tay to lớn của Bùi Mục Dã đã luồn vào lớp hỷ phục cầu kỳ của ta.  

 

Ta bị động tác của chàng làm cho không nhịn được mà rên khẽ.  

 

Chàng cúi sát tai ta, giọng cười khàn khàn mang theo ý trêu chọc:  

 

"Nàng gọi ta là gì?"  

 

"Phu... phu quân."  

 

Hơi thở của Bùi Mục Dã bỗng trở nên gấp gáp hơn mấy phần.  

 

"Ở quân doanh, ta quen tự mình làm việc, không thích được người khác hầu hạ. Tại Mạc Bắc, phong tục là xem ai có thể hầu hạ ái thê của mình thoải mái hơn."  

 

Ta còn chưa hiểu hết ý tứ trong lời chàng.  

 

Thì trên người bỗng chốc lạnh đi, y phục đã bị xé rách.  

 

"Ban ngày nàng bảo ta dũng mãnh vô song, giờ để ta chứng minh cho nàng thấy."  

 

...  

 

10  

 

Bùi Mục Dã tuy mang vẻ ngoài vừa cao quý vừa anh tuấn, nhưng đã nhiều năm dẫn binh ngoài chiến trường, ở một số khía cạnh vẫn còn khá thô mộc.  

 

Sáng ngày thứ hai sau tân hôn, chàng phải vào cung trình diện. Còn ta thì mãi đến giờ Ngọ mới lười biếng rời khỏi giường.  

 

Đúng như dự đoán, lão phu nhân nhà họ Bùi mượn cớ này mà sai người gọi ta đến từ đường để răn dạy.  

 

Nhưng ở cái nơi quỷ quái như nhà họ Trình, ta đã bị mài giũa đủ lâu để biết cách đối phó.  

 

Bất kể bà nói gì, ta đều chỉ trả lời ba câu:  

 

"Người nói phải ạ."  

 

"Con nhớ rồi."  

 

"Lần sau không dám nữa."  

 

Lão phu nhân tức đến run người, có lẽ bà nhất định phải nghĩ cách dạy dỗ ta một phen, liền gọi quản gia mang tới một chồng sổ sách.  

 

"Đã làm chủ mẫu nhà họ Bùi, sau này phải biết quản lý chi tiêu. Đây là sổ sách của ba cửa tiệm nhà họ Bùi trên phố Tây, hiện còn khá lộn xộn. Nếu hôm nay không làm rõ được, thì đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm."  

 

Ta nhìn chồng sổ sách trước mặt, mắt hơi mở to.  

 

Lão phu nhân cứ tưởng ta sợ hãi, hài lòng cười lạnh một tiếng:  

 

"Con gái nhà tiểu môn tiểu hộ, quả nhiên không thể ra dáng chủ nhân gia tộc lớn."  

 

Đợi tất cả đi khỏi, ta vuốt nhẹ lên những quyển sổ sách, trong lòng không giấu nổi sự phấn khích, đôi tay khẽ run lên.  

 

Những gì mẫu thân dạy dỗ rốt cuộc cũng có đất dụng võ.  

 

Đêm qua, khi Bùi Mục Dã dồn hết sức lực vào ta, chàng từng nói:  

 

"Nàng là chủ mẫu nhà họ Bùi, sau này có thể nắm được bao nhiêu quyền lực, đều dựa vào bản lĩnh của nàng."  

Advertisement
';
Advertisement