Có lẽ chàng chỉ thuận miệng nói vậy.
Nhưng một khi chàng đã mở lời, ta cũng sẽ không khách sáo.
Khi ta đang cặm cụi trong thư phòng xử lý sổ sách, Bùi Trường Phong ở một nơi khác lại đang say mèm trong men rượu.
11
Từ nhỏ đến lớn, Bùi Trường Phong luôn được yêu chiều hết mực. Là nhị công tử nhà họ Bùi, trên còn có một huynh trưởng quyền thế ngút trời, khắp cả kinh thành chẳng có thứ gì mà hắn không thể có được.
Nghĩ kỹ lại, cô nương nhà họ Trình kia trong số bao nhiêu tiểu thư khuê các quả thực chẳng đáng nhắc đến.
Ban đầu hắn đã không hài lòng với hôn sự này, phải không?
Bây giờ nàng gả cho đại ca cũng tốt, từ nay Bùi Trường Phong hắn sẽ không còn ai quản thúc.
"Đưa hết những cô nương đẹp nhất trong lầu ra đây! Bổn công tử từ giờ sẽ sống phóng túng tự tại!"
Nói thì nói thế.
Hắn vốn cũng nghĩ như vậy mà tự thuyết phục mình.
Hắn thiếu gì những cô nương tuyệt sắc? Chỉ là một Trình Vị Ương thôi mà, đại ca thay hắn tiếp nhận, lẽ ra hắn phải vui mừng mới đúng.
Nhưng sự việc ngày càng trở nên kỳ lạ.
Những cô gái bên cạnh hắn người nào cũng kiều diễm yêu kiều, yểu điệu thướt tha, miệng lưỡi ngọt ngào như tẩm mật, nói toàn những lời dễ nghe.
Các nàng còn tinh ý rót rượu, ân cần dâng tận miệng cho hắn.
Thế mà hắn lại không ngừng nhớ đến người con gái trầm mặc ít nói, thường nhíu mày khuyên hắn đừng uống nhiều.
Đầu óc hắn bỗng chốc trở nên tỉnh táo.
Bùi Trường Phong giật mình nhận ra.
Người con gái ấy bây giờ đã là tẩu tẩu của hắn, từ nay sẽ không bao giờ đến đón hắn nữa.
"Cút hết cho ta!"
Bùi Trường Phong như phát điên, lật đổ cả bàn rượu xuống đất.
"Chẳng phải nàng thích ta sao? Sao lại không đến đón ta nữa…"
12
Ta miệt mài sắp xếp sổ sách trong thư phòng suốt đến khi hoàng hôn buông xuống thì thân vệ của Bùi Mục Dã vội vàng trở về, báo rằng chàng bị mấy đồng liêu kéo đến Túy Hương Lâu uống rượu, nhắn ta đến giải cứu.
Ta thoáng ngẩn ra.
Giải cứu? Phải giải thế nào?
Phu nhân đến bàn rượu kéo phu quân về chẳng phải sẽ làm hắn mất mặt sao?
Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, ta đã bị thúc giục thay y phục xuất môn.
Đi đến cửa, không ngờ lại gặp nha hoàn của Bùi Trường Phong từ bên ngoài trở về, nàng hấp tấp đến gần truyền lời:
"Phu nhân, nhị công tử đang say khướt ở Túy Hương Lâu, còn gây sự đánh nhau với người khác, xin phu nhân mau đến xem thử!"
Ta khó hiểu:
"Không đi tìm mẫu thân hắn, không tìm đại ca hắn, lại tìm ta làm gì?"
Bùi Trường Phong hẳn đã quên.
Những lần trước hắn làm ra chuyện ngông cuồng, ta đều phải lau dọn chiến trường vì khi đó ai cũng biết ta sắp gả cho hắn.
Ta buộc lòng phải giữ thể diện cho hắn.
Nhưng giờ người ta gả đã không phải hắn.
Hắn lại phát bệnh gì đây?
Nghe nói ta sắp đến Túy Hương Lâu, nha hoàn cười khẽ:
"Công tử quả thật đoán không sai, phu nhân không nỡ bỏ mặc người."
Ta âm thầm trợn mắt.
Đúng là bệnh. Chủ tớ nhà các ngươi đều mắc bệnh cả."
*
Phồn hoa rực rỡ, kinh thành dưới ánh đèn đêm náo nhiệt còn hơn cả ban ngày.
Túy Hương Lâu là tửu lâu lớn nhất kinh thành, nơi tập trung của nhiều quan to quyền quý.
Chưởng quầy thấy ta đến thì đích thân ra đón, dẫn đường.
"Hầu gia đang uống rượu cùng mấy vị thượng thư đại nhân. Hầu gia đã dặn trước, nếu phu nhân tới thì phải đưa vào ngay."
Ta theo hắn lên gian phòng thượng hạng nhất trong lâu.
Vừa rẽ qua một góc hành lang, đã bất ngờ đụng phải một người say khướt từ phòng đi ra.
*
Bùi Trường Phong tay cầm chén rượu, trên mặt có vết thương. Xem ra đúng là uống quá chén rồi cãi cọ xô xát với đám công tử ăn chơi khác, hệt lời nha hoàn đã nói.
Ánh mắt mơ màng của Bùi Trường Phong trở nên sáng rõ khi nhìn thấy ta.
“Muội tới đón ta rồi?”
Hắn đưa tay ra, nhưng ta không thèm liếc mắt, vòng qua hắn, gõ cửa căn phòng bên cạnh.
“Phu quân, về nhà thôi.”
Bàn tay của Bùi Trường Phong khựng lại giữa không trung.
Cánh cửa phòng bên cạnh mở ra.
Bùi Mục Dã đứng dậy từ ghế, trông có vẻ hơi say. Chàng cười cười, tựa vào người ta, quay vào bên trong vẫy tay:
“Phu nhân của ta tới đón về rồi, hôm nay cứ vậy nhé.”
Có người cười đùa:
“Không ngờ sát thần vùng Mạc Bắc oai phong lẫm liệt mà cũng sợ vợ quản.”
Bùi Mục Dã cười nhạt:
“Bản hầu tự nguyện.”
Ta dìu chàng xuống lầu, phát hiện Bùi Trường Phong vẫn đứng đó, mặt tái nhợt, ánh mắt đầy ý nghĩa khó hiểu nhìn ta. Rượu trong bình của hắn đổ tràn trên đất mà hắn chẳng hay.
Bùi Mục Dã lúc này mới chú ý đến hắn, nhướng mày:
“Ngươi ở đây cũng tốt, lát nữa đi qua phố Tây mua chút bánh quế hoa mới ra lò. Tẩu tẩu ngươi thích ăn.”
Nói xong, chàng ôm ta bước đi, ngạo nghễ phất tay, lớn tiếng tuyên bố:
“Bản hầu mới cưới, cao hứng, hôm nay tiền giải trí ở Túy Hương Lâu cứ ghi vào sổ của hầu phủ.”