Tiếng reo hò vang dội phía sau.
Mọi người đều chúc mừng chúng ta tân hôn.
Chỉ có Bùi Trường Phong đứng giữa sự náo nhiệt, cuối cùng nhận ra mình đã mất đi điều gì đó mãi mãi.
******
Vừa về đến hầu phủ, lão phu nhân đã vội vã đến hạch sách:
“Đống sổ sách ta bảo ngươi xử lý, ngươi làm xong rồi?”
Ta gật đầu: “Xong rồi.”
“Thật mạnh miệng! Ngươi nghĩ xử lý sổ sách dễ lắm sao?”
Lão phu nhân cố ý kéo Bùi Mục Dã cùng tới kiểm tra sổ sách ta đã xử lý.
Bùi Mục Dã thấy ta gật đầu, liền lười biếng phẩy tay:
“Phu nhân sau này phải quản gia, đi xem nàng xử lý thế nào đi.”
“Một thứ con thiếp thất thì biết quản gia cái gì, một hầu phủ lớn thế này làm sao giao vào tay nó được?”
Một đoàn người đông đúc kéo nhau tới thư phòng.
Bùi Trường Phong chậm rãi đến muộn, đôi mắt đầy tơ máu. Hắn bước nhanh mấy bước chặn họ lại:
“Mẫu thân, dù sao nàng cũng từng là tiểu thư khuê các, không biết quản lý sổ sách cũng là chuyện bình thường, hà tất phải khắt khe như vậy.”
“Một kẻ không coi trọng nhị tiểu thư nhà họ Trình như ngươi, giờ lại nói giúp nó sao?”
Bùi Trường Phong á khẩu.
“Con đâu có…”
“Nếu đống sổ sách này nàng không xử lý tốt, ta tuyệt đối không yên tâm giao gia sản lớn thế này cho thứ hạ tiện không ra gì.”
“Ồ?”
Bùi Mục Dã liếc nhìn bà ta:
“Phu nhân của bản hầu là thứ không ra gì? Vậy người là đang mắng nàng, hay là mắng ta?”
“Lão phu nhân, người thật sự nghĩ mình là mẹ ruột của ta à?”
Giọng chàng nhàn nhạt, nhưng khiến tất cả mọi người tái mét.
Lão phu nhân bị dọa lùi lại vài bước.
Bà ta là kế thất, là mẹ ruột của Bùi Trường Phong, vốn chỉ là biểu muội xa của sinh mẫu Bùi Mục Dã, nhân lúc lão hầu gia say rượu mà leo lên được vị trí này.
Bùi Mục Dã giao quyền quản gia nhiều năm qua, chỉ vì chàng không có hứng thú với tiền bạc.
Nhưng điều đó không có nghĩa chàng thật sự coi bà ta là mẹ.
Ta khẽ gật đầu:
“Lần đầu tiên xử lý sổ sách, nếu có sai sót, mong lão phu nhân lượng thứ.”
Ta không gọi bà ta là mẹ. Trước mặt Bùi Mục Dã, lão phu nhân cũng không dám nói thêm lời nào.
Bà ta khoát tay, lập tức mấy vị tiên sinh lão luyện tiến lên kiểm tra sổ sách ta xử lý.
“Hừ, một ngày trời chỉ làm được mấy quyển sổ, chỉ sợ càng xử lý càng loạn…”
“Quá đẹp!”
Một người kinh hô:
“Xử lý thế này, còn đẹp hơn cả đồ đệ ta học năm năm!”
“Thật không tồi, rõ ràng minh bạch, từng việc rành rọt. Phu nhân từng học qua sao?”
“Đã học qua từ mẹ ta.”
Thêm mấy tiếng khen ngợi vang lên.
Bùi Mục Dã cúi đầu nhìn ta, lén bóp nhẹ tay ta một cái.
Lão phu nhân ngây người, dường như vẫn chưa kịp hoàn hồn.
“Sao có thể…”
“Lão phu nhân, những sổ sách này ta đã xử lý xong từ sáng. Không nói cho bà biết, vì phát hiện có vấn đề lớn. Cửa tiệm ở phố Tây là ai quản lý? E rằng đã làm sổ giả.”
Lão phu nhân bừng tỉnh, mặt trắng bệch.
Quản gia mở lời trước:
“Bẩm phu nhân, các cửa hàng ở phố Tây đều do quản sự họ Trần phụ trách.”
Trần Quản sự, là đệ đệ ruột của lão phu nhân.
Ta cúi đầu, khẽ đáp một tiếng, không nói thêm gì.
“Làm sao có thể! Đệ ta tuyệt đối không làm ra loại chuyện đó!”
Lão phu nhân nóng nảy.
Bùi Mục Dã nổi danh tâm ngoan thủ lạt (tâm ngoan thủ lạt), mắt không dung nổi cát.
Lúc này ai cũng hiểu rõ, Trầnquản sự khó mà thoát được.
Bùi Mục Dã nhếch môi cười:
“Phu nhân hôm nay vất vả rồi, về phòng nghỉ ngơi đi. Chuyện của các cửa tiệm, ta sẽ tra rõ.”
Trước khi đi, chàng cố ý ghé sát vào tai ta, thì thầm lời khiến mặt ta đỏ bừng, tim đập thình thịch:
“Đợi ta, ngủ rồi cũng phải đánh thức nàng.”
Ta cúi đầu, không dám nhìn chàng.
Sợ rằng sắc đỏ trên mặt sẽ bị ai đó phát hiện.
Bùi Mục Dã rời đi, lão phu nhân lảo đảo đuổi theo, dẫn một đoàn người rầm rộ rời khỏi.
Chỉ còn lại Bùi Trường Phong và vài nha hoàn trong từ đường.
“Ta thật không ngờ, muội còn biết xử lý sổ sách?”
13
Bùi Trường Phong nhìn ta với ánh mắt phức tạp.
Ánh mắt đó, tựa như hắn vừa mới quen ta lần đầu.
Ta thản nhiên đáp lại, mỉm cười:
"Tiểu thúc dường như không hiểu rõ ta lắm, sao lại tỏ ra kinh ngạc như vậy?"
Hắn sững người, đôi mày khẽ nhíu lại, lẩm bẩm:
"Muội nói đúng."
"Ta chưa từng cố gắng để hiểu muội."
Trong mắt hắn, Trình Vị Ương chỉ là một thứ nữ không được coi trọng ở nhà họ Trình, chẳng có gì nổi bật, lại không có tài năng gì đặc biệt.
Tính cách nhu nhược, để mặc người khác ức hiếp.
Thậm chí, hắn cũng từng coi thường nàng, thậm chí cũng là người từng ức h.i.ế.p nàng.
Nhưng hôm nay, nàng trước mặt hắn lại là một người đầy tự tin, mạnh mẽ, cư xử khéo léo đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Bùi Trường Phong lặng lẽ siết chặt nắm tay.